“Cơ thể của ông cụ vẫn còn  dẻo dai, nhưng ông   đau tim, tiếp theo là huyết áp  cao. Cái chân vốn dĩ  từng  thương, bây giờ tuổi tác  cao, và  chịu thêm vết thương y hệt như   nữa, e rằng     dậy  dễ dàng gì…”
Kết quả  vẫn , ít nhất  hơn so với những gì Sở Y Nhất tưởng tượng.
“A Đông, A Tín, tối nay dẫn   phế cái chân của tên đó .” Sau khi  Sở Y Nhất  xong, Lưu Dịch  với A Đông và A Tín bằng vẻ mặt lạnh lùng. Bây giờ   quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa,  chỉ   đàn ông   trả giá.
“Lưu Dịch,  hãy bình tĩnh  . Đợi  khi ông  tỉnh dậy , chúng  hỏi ông  xảy  chuyện gì  quyết định cũng  muộn. Nếu như chúng  hành động quá xốc nổi, thế cục vốn dĩ đang  lợi cho chúng   biến khéo hóa vụng.”
Nếu nhóm của Lưu Dịch phế chân của  đó, dư luận sẽ   về phía bọn họ. Như , sẽ   nhiều chuyện bất lợi xảy  cho bọn họ.
Tuy rằng  đây cô chừng bao giờ gặp qua ông lão nhà họ Lưu, nhưng cô cũng  vài tin đồn về ông . Trong tưởng tượng của cô, ông  là loại  kiên cường bất khuất, nhưng hiện tại ông   giống như một  sắp chết,     phong thái như cô  tưởng tượng.
Khi so sánh như , trong lòng cô cảm thấy  khó chịu.
Hử? So sánh? Khó chịu?
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong đầu Sở Y Nhất lóe lên một tia sáng, cô lập tức nảy  một ý tưởng. Xem  các vị đồng chí  phát “tờ rơi” ngày hôm qua    nghỉ ngơi trong hôm nay .
“Lưu Dịch,   bình tĩnh , đừng hành động hấp tấp. Càng  thời khắc quan trọng thì chúng  càng   để xảy  sai sót. Bây giờ   về nhà  ,   việc quan trọng cần  ,  cứ đợi mà xem.”
Lưu Dịch cúi đầu,   gì.
Khi A Đông  thấy ,  bước tới : “Cô Sở, để  đưa cô về.”
“Vâng,  phiền .”
A Đông đưa mắt  A Tín,  đó mới  theo Sở Y Nhất  khỏi phòng bệnh.
“A Đông, lát nữa  khi  đưa  về nhà,  đợi một chút,  còn  thứ cần  đưa cho  mang về.”
“Vâng, cô Sở.”
Sở Y Nhất trò chuyện với quản gia nhỏ trong lúc   xe, thứ mà cô nghĩ   và đang trong quá trình thực hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-545.html.]
Khi về đến nhà,  thứ gần như  xong xuôi, đến lúc đó chỉ cần bảo A Đông mang về và bảo  bên đó phát tán  ngoài là .
Theo như yêu cầu của Sở Y Nhất, A Đông vẫn  tắt xe,   dạo một vòng và  đầu , đừng  cổng đợi Sở Y Nhất,     bên trong khi nãy.
Không mất bao lâu , A Đông  thấy Sở Y Nhất  trở  với một chồng giấy  tay. A Đông nhanh chóng mở cửa bước  ngoài, giúp Sở Y Nhất chất đồ lên xe.
A Đông  lướt qua tờ giấy,  lập tức sững .
Tiêu đề là “Vị tướng chiến đấu  chiến trường năm xưa   khác hãm hại, hiện đang  bất tỉnh trong bệnh viện!”
Phía  là hai bức tranh, một bức là hình của ông lão khi còn trẻ, bức còn  là bức của ông lão đang  mê man  giường.
Cách so sánh như  thật khiến cho lòng  cảm thấy khó chịu.
Khi A Đông mang đồ  về và đưa cho Lưu Dịch xem, Lưu Dịch cũng sửng sốt, cái    từ khi nào thế? Vậy “tờ rơi” mà bọn họ  thấy sáng hôm đó cũng là do Sở Y Nhất  ?
Trong lòng Lưu Dịch dâng lên một cảm xúc khó tả. Hóa , Sở Y Nhất   ở nơi    thấy,  nhiều việc vì  đến .
A Đông thì bình tĩnh hơn Lưu Dịch,  cảm thấy thứ    nhiều điểm khả nghi.
Từ lúc A Đông  đón cô Sở, cô  vẫn luôn ở bên cạnh của . Những thứ     từ khi nào? Hơn nữa, những tấm ảnh  đó từ  mà ? Ngài  chắc  thể nào đưa  những tấm ảnh  cho cô Sở .
Và công nghệ in ấn  mang  cho A Đông cảm giác  kỳ lạ,  giống như chất liệu in ấn mà  thường  thấy.
Mặc khác,  in những thứ  thì cần   máy móc và thiết . Trong tứ hợp viện nhỏ của gia đình cô Sở  hề  những thứ ,  những thứ  rốt cuộc từ  mà ?
A Đông  thể nào giải thích  những điểm nghi vấn , những món đồ đó hệt như xuất hiện từ trong  trung .
“Các  hãy  tìm vài , bảo bọn họ phân phát những thứ   ngoài. Tay chân  sạch sẽ một chút, đừng để   nắm  cán.” Những thứ    lợi đối với bọn họ. Hiện giờ, Lưu Dịch    lỡ việc,  chỉ mong  thể lập tức để cho  bộ  dân   chuyện .
“Thưa ngài, những thứ  quá kỳ lạ…”
“Ý của  là gì?” A Đông còn  kịp  hết câu, Lưu Dịch  ngẩng đầu lên và chất vấn A Đông.