Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, để  cho Lưu Dịch phát hiện  cảm xúc của , Lâm Dao Dao quyết định trở về dùng bữa .
“Em  nhờ dì Trương ở nhà chuẩn  những món ăn mà chú  thể ăn, thời gian cũng gần xong , em  về lấy đây.”
“Ừ, cũng . Lát nữa em bảo A Đông đem tới là , còn em ngủ một chút ở nhà . Cả đêm  nghỉ ngơi, thấy rõ cả quầng thâm ,  xinh  nữa!”
Lâm Dao Dao  trả lời. Nói cái gì thế, dù  cô cũng sẽ   ở nhà nghỉ ngơi . Anh   nghĩ ngơi, chú cũng  cơn đau dày vò,   cô  thể một  chạy về nhà và nghỉ ngơi  chứ?
Thấy Lâm Dao Dao   gì mà cứ thế  xa, Lưu Dịch mới thở phào nhẹ nhõm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lưu Dịch  Dao d.a.o là một cô gái cứng đầu, thấy cô im lặng   gì, e rằng trong lòng   quyết định từ lâu!
Khi Lâm Dao Dao  trở  phòng bệnh  nữa, cô  thấy  mà ngày thường cô chỉ  thể  thấy  báo và sách.
Nhìn thấy    bên cạnh ông lão, quan tâm hỏi han gì đó, còn Lưu Dịch thì  sang một bên.
Thấy cô bước , Lưu Dịch nhanh chóng bước tới và cầm lấy đồ trong tay của cô.
“Xem  ông vẫn  ăn cơm,  thì    phiền nữa. Nhiệm vụ hiện giờ của ông là  nghĩ ngơi thật . Người như ông là   công với đất nước chúng , là tài nguyên của đất nước chúng . Có những  như ông, đất nước mới  thể phồn vinh hơn nữa!”
“Yên tâm ,    cũng  cần qua chỗ  nữa,  cũng sẽ sống thật !”
Nhìn Lưu Dịch tiễn  đó  ngoài, Lâm Dao Dao  mở đồ ăn   mang tới,  nghĩ thầm, ông   như , đối với   cũng giống như là một cách bảo vệ.
Ngay tại đỉnh cao của cơn bão , việc qua đây thăm ông lão cũng coi như là một rủi ro khá lớn.
Lưu Dịch vẫn gửi Lâm Dao Dao đến chỗ của Sở Y Nhất, để cô ở  cùng với  trong bệnh viện thì  thuận tiện, mà để cô về  nhà cũng  yên tâm, vì   chọn cách gửi cô đến nhà Sở Y Nhất vài ngày.
“Cô  cái gì? Người đó đến thăm ông  ?” Trong đầu Sở Y Nhất  cái gì đó dường như dần dần sáng tỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-548.html.]
Cô nhớ rằng  lâu  đó, vị   chịu sự bức hại và cuối cùng vài năm  thì qua đời. Nghĩ , chuyện đó ít nhiều cũng  liên quan đến chuyện .
Hầy…
Tình trạng của ông lão coi như cũng khá may mắn. Trước  cô cũng  tìm hiểu qua,  vài  chỉ vì   một vài câu mà    thích trong nhà báo cáo,  đó  tử hình bằng súng.
Khi , lúc  thấy tin tức như , Sở Y Nhất    thể nào hiểu nổi. Rốt cuộc nghĩ gì mà  báo cáo   thiết của chính ,  đó thờ ơ mặc kệ?
“ thế. Khỏi  , biểu cảm lúc đó của  e rằng cũng  khác gì so với cô hiện tại .” Lâm Dao Dao  Sở Y Nhất, trầm ngâm gật đầu.
“Chuyện của ông  chắc cũng coi như  qua ,  cần  lo lắng nữa . Sau  ráng mà chăm sóc cho ông  thật . Dù    ông  cũng  thương  nhẹ.”
“Hầy…” Lâm Dao Dao,  đang hào hứng bóc quýt, thất thần khi  những lời của Sở Y Nhất.
“Cô thở dài cái gì thế?” Tâm trạng của cô gái   đổi quá nhanh, khiến Sở Y Nhất  chút bối rối.
“Cô  xem, chúng   tạo  tội nghiệt gì, tại  cứ hết   đến  khác đều  thương ở chân…” Lâm Dao Dao  hai chân của , cố gắng hết sức để tự nhiên hơn, cô   Sở Y Nhất  thấy nỗi buồn trong lòng , sợ Sở Y Nhất sẽ nghĩ nhiều.
“Có lẽ kiếp  Lưu Dịch  mắc nợ hai , nên bây giờ    chăm sóc cho hai .” Sở Y Nhất nương theo tầm mắt của Lâm Dao Dao và   chân của cô . Sở Y Nhất nhớ  hôm đó trong phòng bệnh, vốn dĩ Lâm Dao Dao đang  thương, nhưng vì câu giờ giúp Sở Y Nhất nên mới hùng hổ  , cuối cùng  khiến đôi chân của chính Lâm Dao Dao gánh thêm vết thương.
Vốn dĩ tuổi trăng hoa thì nên hưởng thụ, nhưng giờ nhất định  chấp nhận ánh mắt dị nghị của  khác.
Sở Y Nhất hạ quyết tâm trong lòng, nhất định  nghiên cứu thật kỹ, cố gắng chữa trị khỏi chân cho Lâm Dao Dao, ít nhất cũng  giúp cô    bình thường,     sự bất thường.
“ đang  chuyện với cô đó, cô ngơ ngác   gì ?” Lâm Dao Dao đưa tay  lắc lắc  mặt Sở Y Nhất.
“Hử, cô  cái gì?”
“ bảo, để  ẵm Khai Tâm cho, cô mau   cơm .” Hiện tại đứa bé cũng  chắc thịt,  còn mềm oặt giống như lúc mới đẻ, lúc đó Lâm Dao Dao  dám động . Bây giờ  động thế nào cũng , Lâm Dao Dao  thích ôm đứa bé thơm mùi sữa   lòng.