“Thế  cảm thấy   mới công bằng ?” Lưu Dịch mỉm   vì tức giận,  liếc mắt   đàn ông  mở miệng và .
Người đàn ông  lời xin  thật sự  vã mồ hôi hột, đùa cái gì  trời. Nếu bọn họ đánh Lưu Dịch,   đó Lưu Dịch đánh gãy chân   ?
“Đồ ngu, cút qua một bên!” Người đàn ông với khuôn mặt  bầm tím nhanh chóng mở miệng,  sợ      những lời ngu xuẩn.
Nhìn thấy  đàn ông còn    đàn ông mặt mũi bầm tím với ánh mắt “ thể tin ”,  đó lùi về vài bước với thái độ  tình nguyện lắm.
Vốn dĩ cho áp lực từ cấp  nên   mới  đến bệnh viện một chuyến, chứ trong thâm tâm,      bằng lòng.
Bây giờ   Lưu Dịch mắng  thương tiếc, khuôn mặt của  đàn ông  càng trở nên vô cùng  xí.
“Dù    nữa, hôm nay  đến đây là   một lời xin  chân thành với ông, còn việc    chấp nhận   cũng   trong tầm kiểm soát của …”
“Hừ.” Lần    Lưu Dịch, mà là ông lão mở mắt, “Vậy thì phiền hà cho  quá . Chỗ  chỉ là một ngôi miếu nhỏ,  thể nào chứa  một vị thần thánh to lớn như  . Đến từ  thì về  đó .”
Nhìn thấy Lưu Dịch định  theo  đàn ông , Sở Y Nhất nhanh chóng nháy mắt với Lưu Dịch.
Sau đó cô tiện tay cầm “tờ rơi” bên cạnh lên, huơ tay múa chân với Lưu Dịch một hồi, tiếp theo  chỉ   đàn ông .
Lưu Dịch nhíu mày, suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng hiểu : “Này ông già, ông đừng như  nữa,  thấy   cũng  thành ý xin  . Hay là như  ,  hãy  một lá thư xin , chúng  sẽ nhận, chuyện  coi như cứ thế mà cho qua.”
Nghe  lời  của Lưu Dịch, Sở Y Nhất   lưng gật đầu lia lịa. Cố Hướng Đông  cô vợ nhỏ của  với ánh mắt  vài phần bất lực, còn Lâm Dao Dao thì  hiểu chuyện gì đang xảy .
Làm cái gì , tại    lá thư xin  chứ? Đáng lẽ   nên tha thứ cho tên !
Ông lão   giường,  sự tương tác của hai . Sở Y Nhất cảm nhận  ánh mắt của ông lão, cô mỉm  hào phóng  ông lão.
Ông lão  Cố Hướng Đông,    Sở Y Nhất, xem  đây chính là “Sở Y Nhất”  .
Quả nhiên cô gái  thật sự  khác biệt!
“Anh  ý gì đây? Tại    thư xin ?” Phản ứng đầu tiên của  đàn ông là phản kháng,  thư xin  cái gì chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-550.html.]
“Lẽ nào  đến đây   để cầu xin sự tha thứ của chúng ?” Lưu Dịch hỏi ngược .
“Sao  thể  ,  qua đây chính là để thành tâm xin  ông lão!”
“Vậy thì đúng . Anh hãy  một lá thư xin , chúng  sẽ cất giữ cẩn thận, trong lòng chúng  cũng sẽ thấy dễ chịu hơn, cũng sẽ tha thứ cho .”
Vẻ mặt của  đàn ông  rõ ràng, xem  trong lòng đang chần chừ gì đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lần   đến đây là do cấp   lệnh cho . Nếu như ông lão  tha thứ cho ,  thì  cũng  cần  về nữa. Nếu như ông lão  yêu cầu gì khác, cũng  đáp ứng.
Đương niên cấp     là lãnh đạo trực tiếp của , mà là  trong  thời gian   qua đây thăm ông lão.
Lần , thái độ của  đó  cứng rắn, tránh mặt lãnh đạo của , trực tiếp tìm đến . Anh cũng vẫn báo cáo với cấp  như thường, nhưng xem  trong thời điểm , lãnh đạo của    đắc tội với vị đó.
Vì , lá thư xin  hôm nay xem  buộc   .
Do dự hết   tới  khác, cuối cùng vẫn nhận giấy và bút do Lưu Dịch đưa. Anh  hít một  thật sâu,   cái gọi là thư xin  trong ngay trong bệnh viện.
“Quản gia nhỏ, tới   đấy, nhớ chụp cho  !” Nếu   vì đang bất tiện, cô  lao lên chụp từ lâu .
“  , cô   với   nhiều  ,  cũng  chụp  những gì mà cô , cô yên tâm .”
“Rồi, , ,   việc thì  yên tâm!” Sở Y Nhất nhịn . Trong  cảnh  mà  thì  thích hợp cho lắm.
Người đàn ông bước  khỏi phòng bệnh và hít một  thật sâu. Chuyện  đúng là khốn kiếp mà, quá mệt mỏi. Trong căn phòng đó,  một ai   gì.
May mắn , cuối cùng  kết thúc.
“A Đông, cầm cái  vứt  , ai  trong   độc  !” Lâm Dao Dao cầm túi lưới đựng trái cây xách  ngoài, vứt  trong lòng của A Đông. Giọng   lớn cũng  nhỏ,  đủ để  đàn ông   thấy.
Người đàn ông  bất giác  đầu  , thấy đồ  nãy  tự tay mang tới    tên A Đông trực tiếp vứt  trong thùng rác.