Ngay lập tức,  cảm giác như ai đó đang tát một bạt tai  mặt , thật khó coi. Anh  đầu và nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Lâm Dao Dao vỗ tay, cô  bóng lưng của  đàn ông , vỗ tay một cách chán ghét.
“Thủ trưởng.” Nhìn bộ dạng hiện tại của thủ trưởng, Cố Hướng Đông cảm thấy  khó chịu.
“Tiểu Cố,   là?” Ông lão  Sở Y Nhất đang  bên cạnh. Tuy rằng đang hỏi nhưng trong lòng ông    phận của cô.
“Thủ tưởng, đây là vợ của , Sở Y Nhất.”
“Xin chào, thủ trưởng.” Sở Y Nhất lễ phép chào hỏi.
“Cô là Sở Y Nhất .    qua thanh danh của cô từ  lâu . Bậc cân quắc  thua đấng mày râu. Cô gái , cô giỏi lắm!” Ông lão đang  về việc Sở Y Nhất gửi đồ miễn phí đến viện nghiên cứu Tân Cương. Xem  cô gái   đơn giản như vẻ ngoài.
Năm đó, đống lương thực    là thứ mà  bình thường  thể lấy  , nhưng Sở Y Nhất thì  chỉ lấy   mà còn vận chuyển một cách an  đến viện nghiên cứu khoa học ở Tân Cương.
Có thực lực, cũng  sự gan . Mặc dù   cuối cùng     khui  , nhưng sự đại nghĩa của cô  đáng để ông  giúp một tay.
“Cảm ơn thủ trưởng khen ngợi,  cũng    ngán ai . Y Nhất của thời trẻ khí phách,   trời cao đất dày nên dây  rắc rối, may là  ngài  đưa tay  tương trợ,  vẫn luôn cảm kích trong lòng.” Sở Y Nhất  một cách chân thành. Chuyện đó, cả Lưu Dịch và Cố Hướng Đông đều đồng thời tìm đến ông lão, nên ông lão mới  mặt giải quyết.
Cũng chính  sự việc đó, Sở Y Nhất sẽ suy nghĩ kỹ  khi   việc, để  chừa  cái đuôi nào.
“Cô gái  thật là gan ,   tiểu Cố,   quản kỹ ?” Ông lão mỉm , chấp nhận lời cảm ơn của Sở Y Nhất. Sau đó  chuyển sang trêu chọc Cố Hướng Đông.
“ thấy cô   đúng, cô    những việc mà  nhiều  chúng     dám ,  như    khả năng để ,  nên  sẵn lòng  phía  ủng hộ cho cô .”
Sở Y Nhất sửng sốt. Anh    , tại    những lời như thế trong tình cảnh , thật khiến  khác  hổ mà.
Cuối cùng vì quá ngượng ngùng nên cô cúi đầu xuống.
“Nói ít thôi, ăn cơm chút , đây.” Lưu Dịch mở hộp cơm mà Lâm Dao Dao mang tới, đưa cả đũa đến  mặt ông lão.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-551.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chú, đây là đồ ăn mà Y Nhất   đấy, cô  nấu cơm  ngon. Chú nhanh thử , chắc chắn chú sẽ thấy còn ngon hơn so với ăn ở trong bệnh viện.” Lâm Dao Dao  bưng canh tới đặt  tủ đầu giường.
“Vậy , thế thì chú  thử mới .” Ông lão mỉm , cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
“Nếu thủ trưởng ăn quen ,   mỗi ngày  sẽ  và đem qua.” Nấu cơm thôi mà,  nhiều hơn một chút cũng  tốn kém mấy.
“Không  ông   quen  , nhưng dù  thì   quen .” Lưu Dịch  ăn   một câu.
“ , khẩu vị của chúng   giống . Em cũng cảm thấy Y Nhất nấu  ngon,    ngày nào em cũng đem đồ ăn qua cho hai .” Lâm Dao Dao bước đến bên cạnh Lưu Dịch và rót cho  một bát canh khác.
Sở Y Nhất liếc  Lâm Dao Dao. Chắc  lẽ vì ánh  quá “rực lửa” nên khiến  khác  thể  ngơ. Lâm Dao Dao  đầu nháy mắt với Sở Y Nhất.
Thật đúng là,  dị tính chứ   nhân tính. Không  thương xót gì cho cô cả?
Mặc dù lời   nãy là chính miệng cô  , nhưng  giờ  cảm thấy khó chịu thế ?
Tuy nhiên   cả, cô  thu nhận thêm  một  tử,   cô sẽ dạy cho Dao Dao, thế là xong!
“Cố Hướng Đông,   .” Buổi tối, khi Cố Hướng Đông tan  về nhà,   thấy một “tờ rơi” do cô vợ nhỏ đưa cho.
Tiêu đề: “Nhân viên trong tổ chuyên án đến phòng bệnh xin  với tướng quân!”
Đính kèm là hai bức ảnh. Một bức là bức thư xin  do  đàn ông , và bức ảnh còn  là bức ảnh  đàn ông đang cúi đầu xin  ông lão.
Sau đó Cố Hướng Đông mới hiểu ,  lúc trưa, cô  huơ chân múa tay với Lưu Dịch trong phòng bệnh hóa  là ý .
“Anh thấy thế nào? Anh xem giúp em ,  cần sửa đổi gì ?” Cố Hướng Đông  cả nửa ngày trời cũng  lên tiếng, Sở Y Nhất  gấp gáp nên kéo cánh tay của .
“Em sắp trở thành một biên tập viên báo chí chuyên nghiệp  đấy.” Cố Hướng Đông nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vợ nhỏ,  với giọng yêu chiều, “Sao đây,  biên tập đến nghiện luôn  hả?”
“Này,  đừng   cợt em nữa. Chẳng  vì  đánh  lòng kiêu ngạo của đối phương  ! Nếu chuyện   truyền  ngoài, bọn họ khác nào  tát  mặt !”