như bà dự đoán, Tiểu Vương  phản bác . Bác Từ   Cố Hướng Đông.
“Đội trưởng Cố.” Bà  quan tâm Cố Hướng Đông bây giờ là gì, bà gọi  là đội trưởng Cố để nhắc  nhớ  những chuyện  đây.
“Bác gái,  chuyện gì xin cứ .”
“  ăn nhiều hơn  hàng chục năm và  già hơn  một thế hệ,  gì   thì   thẳng luôn nhé.”
“Được.”
Sở Y Nhất vẫn luôn chăm chú ăn thức ăn của chính ,  hề  ảnh hưởng gì, cô còn tiện tay đút cho Tiểu Bảo ăn. Khi  lời bác Từ , lông mày cô nhíu , mười phần hết chín phần   là lời   gì.
“Khi ngươi  đổi nghề, Tiểu Vương  thể ở trong quân đội, để theo ngươi,  cũng giải ngũ, ngươi trở về . Ta chỉ là một đứa trẻ như , cũng   dừng .” Anh . Anh  sẽ trả tiền cho bạn bằng  cách.
“Mới đầu khi   chuyển , vốn dĩ Tiểu Vương  thể ở  trong quân đội.  vì  theo , nó cũng  rời khỏi quân đội. Về thì về,  cũng chỉ  một đứa con  mà thôi,  cũng chẳng ngăn cản gì,  để cho nó  thành tâm ý báo đáp ân tình của .”
Ngay khi Tiểu Vương chuẩn  ,  của   hét lên.
“Câm miệng,  còn   hết, con đừng  xen mồm !”
“Tiểu Vương,  cứ để bác gái  ,   .” Cố Hướng Đông nháy mắt với Tiểu Vương, Tiểu Vương miễn cưỡng dập tắt ý nghĩ lên tiếng ngăn cản .
“ mà, khi  đến thủ đô  việc, tại    dẫn theo Tiểu Vương  cùng?  cũng chỉ là một   bình thường,   mong cầu con trai    những triển vọng to lớn gì cả, chỉ hy vọng nó  thể ở bên cạnh , lấy vợ sinh con.”
Lông mày của Sở Y Nhất càng nhíu chặt hơn, cái gì mà bảo Cố Hướng Đông bắt ép Tiểu Vương   theo. Nói  ngoa chứ  bao   đến thủ đô còn  , tại  tới miệng của bà  thì  trở thành miễn cưỡng ?
“Vốn dĩ  còn đang đợi khi nó  định công việc ở Bảo Ứng,  sẽ dẫn Tiểu Ngọc qua sống chung, gia đình ba  chúng  sẽ sống cùng . Thế nhưng, các  xem các  đang  gì . Đầu tiên là giới thiệu cho nó một cô gái  đáng tin cậy, giờ  giới thiệu cho nó một cô gái  bố  !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-566.html.]
Chu Chí Bình ném đũa của ,   thể  tiếp  nữa, khuôn mặt của  cũng  giữ  vẻ điềm tĩnh.
Chu Điềm Điềm lặng lẽ kéo áo của  trai ,   bình tĩnh .
Chu Chí Bình hít một  thật sâu, vì em gái của , cuối cùng  vẫn nhịn  cơn tức .
Tiểu Vương dùng ánh mắt xin   Chu Điềm Điềm.
“Các  đừng tức giận, những gì   đều là sự thật. Gia đình chúng   cầu cao sang phú quý gì , chỉ hy vọng con dâu chu    thứ trong nhà!”
“Bác gái, bác  xong hết ?” Sở Y Nhất,  nãy giờ   gì, mở miệng lên tiếng, “Bác nghĩ thật kỹ xem, còn  những yêu cầu bổ sung nào nữa . Nếu hôm nay   đến đây ,  thì nên mở miệng  hết một  , tránh bác cứ luôn đè nén trong lòng.”
Bác Từ  sửng sốt, những bà  suy nghĩ thật kỹ , hình như  còn chuyện gì nữa.
“Khi Tiểu Vương  theo chúng  đến thủ đô, chúng   hỏi ý kiến của  . Là   đồng ý  theo chúng , chúng   miễn cưỡng. Cậu   thể   bất cứ lúc nào   , chúng  tuyệt đối sẽ   thêm nửa lời.”
“Ngoài , chuyện Tiểu Vương và Điềm Điềm gặp gỡ, quen  là do duyên phận của hai  bọn họ. Chúng    bản lĩnh lớn đến mức  thể trực tiếp sắp xếp cuộc hôn nhân của hai  bọn họ!”
Sắc mặt của bác Từ tối hẳn. Lời  là đang  cho ai  thế? Đang bảo bà  trực tiếp sắp xếp cuộc hôn nhân của con trai  và Tiểu Ngọc đấy ?
Vốn dĩ còn tưởng rằng vợ của giám đốc là một    tính khí gì, chỉ là một trái hồng mềm nhũn. Xem  dù  im lặng, cũng   là kiểu  dễ sống chung!
Vân Mộng Hạ Vũ
“Có câu  “con cháu tự khắc  phúc của con cháu”. Để gia đình hòa thuận, là  lớn, chúng   nên can thiệp  quá nhiều chuyện.” Có lòng    cho là lòng lang  thú, nếu   vì  giữ thể diện cho Tiểu Vương, lời  của cô còn khó  hơn nữa!
“Mặc kệ cô  thế nào,  tuyệt đối sẽ  đồng ý cuộc hôn nhân của hai chúng nó. Bằng , bây giờ con trực tiếp về nhà với ,  còn đang mong con chăm sóc  về già. Nơi  cách  xa nhà chúng ,      thể chăm sóc cho   chứ!”
“Chuyện  thì  gì  kích động như thế? Bây giờ bọn con đang thuê tạm chỗ ở của giám đốc, con cũng sẽ cố gắng kiếm tiền để  một căn nhà riêng cho  và Điềm Điềm, đến lúc đó chúng  sống chung là  .”