Tiểu Vương  hiểu, chuyện  thì  gì  tranh cãi. Bây giờ  vẫn  lập gia đình, đợi khi  và Điềm Điềm kết hôn ,  nhà riêng của bọn họ,   chắc chắn sẽ  qua đây sống cùng với  và Điềm Điềm!
Chuyện      là vấn đề, cũng  cần  đắn đo về nó!
“Mẹ   sống chung với cô !” Bác Từ liếc  Chu Điềm Điềm, ánh mắt khiến  khác  tài nào chịu .
“Thật là trùng hợp, Điềm Điềm nhà chúng  cũng  thích sống chung với một  lớn tuổi mà   tính tự giác. Nếu như bác gái   thích em gái nhà ,  thì hiển nhiên chúng  cũng sẽ  sống c.h.ế.t cứ quấy rầy các  nữa!”
Cứ hết   đến  khác  những lời   về Điềm Điềm ở  mặt , là đang xem thường . Bọn họ nghĩ rằng bố   mất  là bọn họ  thể tùy ý ức h.i.ế.p  ẹm nhà  ?
Nằm mơ . Nếu như bà già   ý thù địch với Điềm Điềm đến thế,   cũng sẽ  đồng ý để Điềm Điềm gả qua đó. Cho dù cả đời   lấy ai thì  chứ,  nuôi!
“Những gì    đúng. Hiếm thấy chúng   cùng ý kiến đến , thế giải tán thôi.” Giờ đây bác Từ lấy  tinh thần, đôi mắt sáng lên,  hai em nhà họ Chu.
“Chu Chí Bình, đừng  những lời tức giận, em  đồng ý !”
“Liên quan gì đến con, con đừng   nữa, trời định  thể ở với . Chi bằng bắt đầu từ đây, đừng miễn cưỡng  nữa, bằng  ai cũng thấy khó xử.” Bác Từ trừng mắt  Tiểu Vương. Hai  em họ Chu   thể chủ động đưa  lời chia tay càng , tránh ảnh hưởng đến thanh danh của con trai bà.
“Điềm Điềm kết hôn,  chỉ mong em   thể hạnh phúc,  chồng thương yêu và tôn trọng em . Nếu như là một  giống như bà đây, còn  bước  cửa mà   thái độ thù hằn như  với em . Thế thì, là  trai,  cũng sẽ  đồng ý. Nhiều năm qua, em  là đứa em mà  nâng niu trong lòng bàn tay,   để gứi đến nhà  khác   chịu tủi .”
Nước mắt của Chu Điềm Điềm đứa thành từng đoạn, từng giọng từng giọt rơi xuống quần. Đôi mắt cô bắt đầu nhòe , giống như tâm trạng của cô . Từ lúc hừng hực khí thế khi bắt đầu, cho đến tuyệt vọng cùng cự như bây giờ.
Hầy…
Sở Y Nhất thở dài vì Điềm Điềm và vì Tiểu Vương, đường tình duyên của đứa trẻ    gập ghềnh như !
Anh em nhà họ Chu   gì nữa.
“Điềm Điềm,  thôi, theo  về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-567.html.]
Chu Điềm Điềm rơm rớm nước mắt  Tiểu Vương. Trong lòng Tiểu Vương khó chịu vô cùng,  trực tiếp vươn tay  nắm lấy đôi tay của Điềm Điềm.
‘Điềm Điềm, đừng, em đừng , đừng rời khỏi !”
Bác Từ chỉ hận sắt  thành thép, thực sự   tới tách tay của con trai  .
Ánh mắt của Tiểu Ngọc vô cùng đắc ý, nhưng cũng chất chứa sự oán hận. Cô  thấy Tiểu Vương đang nắm tay Chu Điềm Điềm, trong lòng cô tràn đầy bất mãn. Giờ phút  cô cũng  thể   gì, chỉ  thể cúi đầu xuống che  cảm xúc đang tràn ngập trong đôi mắt của .
Sở Y Nhất  lên tiếng, cô quan sát tất cả biểu hiện của   xung quanh.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không  em  rời xa  , là…” Điềm Điềm   tiếp nữa, nhưng   đều  câu tiếp theo sẽ  gì.
“Cô bớt ở đây chơi trò ly gián , cô   cái gì,    bắt hai   xa  ?   cho cô ,    bắt hai   chia tay, mà là hai     hợp !”
“Nếu như những gì bác  là thật,  cháu   hỏi bác, cháu và Tiểu Vương  chỗ nào  hợp? Cái gì mới gọi là hợp ?”
Có lẽ ánh mắt của Điềm Điềm quá đau buồn, nên khi  bác Từ như , trái  khiến bà  cảm thấy  áy náy.
“Không hợp là  hợp,  là  từng trải. Hơn nữa, Tiểu Vương là con trai của ,   thể hại nó  .”
“Ha ha, cháu hiểu ,   cháu  hợp với Tiểu Vương, mà là bản  cháu  hợp.”
Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Điềm Điềm, Chu Chí Bình bước đến vòng tay qua Điềm Điềm,  cảm thấy đau khổ tột cùng.
Anh  bao giờ thấy Điềm Điềm như thế . Từ nhỏ, tính cách của Điềm Điềm  dịu dàng và hiểu chuyện,  ít khiến   phiền lòng. Trong lòng em   tủi  gì cũng   cho  . Mà càng như ,  càng cố hết sức để cho em  một cuộc sống  nhất.
Trước , khi sống trong một nơi vàng thau lẫn lộn, chính vì  Điềm Điềm  một cuộc sống  ,   tạo  một chút tên tuổi chỉ trong một thời gian ngắn.
Mặc dù bây giờ vì   Điềm Điềm  lo lắng nên rời khỏi một nơi như , nhưng sự tàn nhẫn trong xương m.á.u của  vẫn còn đó theo năm tháng.