“Còn  trai của em, em cũng  cần  lo lắng. Mọi chuyện đều   lo,  sẽ  chuyện thật rõ ràng với  .”
Điềm Điềm vẫn  trả lời. Tuy nhiên, tâm trạng hỗn loạn bất an  đó của cô  từ từ bình tĩnh   những câu  của Tiểu Vương. Như thể chỉ cần   ở đây, cô  cần  lo lắng gì cả.
“Điềm Điềm, trong lòng em nghĩ thế nào,  thể  cho    ?” Nhìn Điềm Điềm cứ im lặng   gì, Tiểu Vương  sốt ruột,  vội vàng đưa tay  và nắm chặt lấy bàn tay của cô.
Anh    Điềm Điềm nghĩ thế nào.
“Nếu   buông tay, em sống c.h.ế.t cũng  rời!”
Tiểu Vương  xong câu , vui mừng đến mức trực tiếp ôm chặt Điềm Điềm  lòng. Có câu   là đủ !
“Mở cửa, con trai,  đây mau!” Bác Từ vỗ mạnh  cửa,  với giọng tức giận.
Hai  trong phòng đều giật ,  ngờ  khuya thế  bác gái vẫn  ngủ.
“Nửa đêm nửa hôm, cô lôi con trai   phòng  gì . Bản  cô  cần thanh danh, nhưng con trai  cần!” Cánh cửa phòng mở , bác Từ bước tới kéo Tiểu Vương về  phía .
Chu Chí Bình và Tiểu Vương sống cùng phòng với . Vốn dĩ Chu Chí Bình ngủ  yên vì thấy Tiểu Vương vẫn  về, giờ khi  thấy giọng bác Từ,  vội vàng  dậy, mặc quần áo  bước  ngoài.
“Mẹ,  đang  cái gì . Chúng con vốn cũng sắp kết hôn , sống với  thì   chứ?”
“Cái gì mà sắp kết hôn? Bố  đặt  con  đấy. Mẹ còn  đồng ý. Hơn nữa, vẫn  kết hôn mà. Cô nam quả nữ cùng ở chung một phòng, cũng   gia giáo kiểu gì nữa?” Bác Từ  Tiểu Ngọc trở về phòng với vẻ mặt đau khổ, bà lập tức hỏi cô  xảy  chuyện gì.
Mới đầu, cô gái đó   gì cho bà , chỉ  lưng  và lén lau nước mắt. Cho đến khi bà truy hỏi thì mới kể sự việc  xảy  cho bà .
Bà    thể để mặc cho Chu Điềm Điềm tự tung tự tác. Nếu   đứa con gái Điềm Điềm  nghĩ  thủ đoạn đê hèn,  gạo nấu thành cơm,  thì  gì  chuyện .
Gạo nấu thành cơm?
Tâm tư của bác Từ  lung lay.  việc quan trọng nhất lúc  là kéo con trai  ngoài, vì  nên bà mới mặc kệ  thứ, trực tiếp bước tới phòng của Điềm Điềm gõ cửa và lớn tiếng la hét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-571.html.]
“Chuyện  thật là. Tiểu Vương, đêm hôm ,  đến phòng của em gái   gì . Cũng   là do ai dạy nữa,   nghĩ  như  sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em gái  ?” Chu Chí Bình trực tiếp bước qua hai  phụ nữ  và đến  bên cạnh Chu Điềm Điềm.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cậu cũng thật là. Người thế nào thì nên ở trong phòng thế đó,    tố chất của   như thế nào ?” Chu Chí Bình  bóng gió, sắc mặt của Tiểu Vương dần nóng lên.
“Mẹ,  mau  trở về phòng và ngủ , đừng cứ  trò  trò . Mẹ xem ,   ầm ĩ thế  khiến   trong tứ hợp viện đều thức giấc cả . Gia đình của giám đốc còn  con trẻ đấy!” Tiểu Vương thấy đèn trong phòng giám đốc cũng sáng lên, trong lòng đầy áy náy, nóng lòng     trở   phòng ngay.
“Nếu   con bé ,   thể như  ? Nên chuyện  con  thể trách  !”
Tiểu Vương nháy mắt với Chu Điềm Điềm: “Điềm Điềm, cũng  còn sớm nữa, em mau  trong , nghỉ ngơi sớm.”
Sau đó  trực tiếp kéo   .
Bác Từ giãy dụa, vẻ mặt bất đắc dĩ, cảm thấy  còn  thị uy nên   rời  như thế .
 sức của Tiểu Vương mạnh mẽ hơn,  quyết tâm đưa   , vì  bác Từ  thể thoát  !
“Quay  trong ngủ , đừng sợ,   ở đây!” Chu Chí Bình vỗ vai Điềm Điềm, đẩy cô  phòng, đóng cửa cẩn thận  định  trở  phòng của .
Nhìn  , Chu Điềm Điềm ngập ngừng   gì đó, kết quả    đẩy  trong phòng  đóng cửa .
Còn  kịp đến cửa phòng thì Chu Chí Bình thấy Tiểu Vương  đưa    về phòng. Chu Chí Bình tức giận đến mức  thèm ,   phòng đóng cửa .
Tiểu Vương thở dài, nhưng vẫn đẩy cửa  và bước  trong phòng.
“Chu Chí Bình,  vẫn  ngủ  , chúng   chuyện một chút .” Vừa bước  phòng thì thấy Chu Chí Bình   giường, đắp chăn bông,  nghiêng  lưng về phía Tiểu Vương.
“Không  gì để . Gia đình họ Chu chúng   với tới nổi gia đình họ Vương của . Hôn sự giữa  và Điềm Điềm  kết thúc. Từ nay về ,  em chúng     nữa cũng  cần   quan tâm!” Chu Chí Bình trực tiếp vén chăn bông lên  dậy,  Tiểu Vương, tức giận .
“Chu Chí Bình,  đừng nên kích động. Em  thể nào chia tay Điềm Điềm . Vừa nãy em cũng   chuyện với Điềm Điềm , em sẽ thuyết phục  của em,  tin tưởng em thêm một  nữa  ?”