“Cậu và Điềm Điềm  bàn xong  ?” Chu Chí Bình nghĩ đến đứa em gái của . Mặc dù em   bụng, nhưng em  cũng cứng đầu. Nếu như em   nhận định chuyện gì  thì    như  cũng  thể  đổi !
Trong tích tắc, dáng vẻ của  như thể hận  rèn sắt thành thép : “Cậu  xem,    xứng với Điềm Điềm. Một nơi xa xôi thế , chỉ vì  mà em    từ bỏ quê hương đến nơi đất khách xa . Không ngờ bây giờ  còn    sỉ nhục, trong lòng   thấy đau ?”
Những hy sinh mà Điềm Điềm bỏ , Tiểu Vương đều . Nhìn cô đau lòng khó chịu,  trái tim   yên   chứ?
“Những gì   em đều , hơn nữa cũng khắc ghi trong lòng. Chính vì như thế, nên em mới   dễ dàng chia tay với Điềm Điềm. Vậy nên,  Chí Bình ,  cho em thêm một cơ hội nữa .” Tiểu Vương  một cách thật lòng.
Chu Chí Bình  thấy điều đó trong mắt Tiểu Vương. Vốn dĩ  cảm thấy Tiểu Vương là   tình  nghĩa, nếu   vì  xem trọng Tiểu Vương,  sẽ  tán thành chuyện Tiểu Vương và Điềm Điềm quen . Bây giờ, với tình huống như thế , dù  là  trai của Điềm Điềm  là  em với Tiểu Vương,  cũng  thể   gì hơn.
“Nếu cả hai đứa  thương lượng xong xuôi chuyện của riêng ,  thì   ý kiến thêm gì nữa. Tuy nhiên,  chỉ   một câu. Nếu  giải quyết , nhân lúc vẫn còn  muộn thì mau buông tay , tránh để Điềm Điềm  nhận lấy tổn thương đau lòng hơn nữa.” Sau khi Chu Chí Bình  xong,    xuống, để  một  Tiểu Vương  đó với bộn bề trong lòng.
Ngày hôm , Điềm Điềm thức dậy với đôi mắt sưng húp, cô tắm rửa sạch sẽ,   xuống bếp chuẩn  bữa sáng cho  , nhưng Tiểu Ngọc  ở bên trong, và việc chuẩn  cũng  gần xong.
“Điềm Điềm, cô tỉnh  ,   ngủ thêm một chút nữa .  cũng   sắp xong bữa sáng , lát nữa   thức dậy là  thể ăn ngay.” Khi Tiểu Ngọc  thấy Chu Điềm Điềm, cô   cảm thấy khó xử chút nào, giống như đang ở nhà của chính . Nếu so sánh với , cảm giác như Chu Điềm Điềm là  mới đến đây .
“Tiểu Ngọc vất vả ,  thì  phiền cô. Tối hôm qua  ngủ khá muộn,   ngủ thêm một chút nữa đây.” Nghĩ ngợi một hồi, Điềm Điềm  bước  bên trong phòng bếp nữa, xoay  trở về  phòng của .
Tiểu Ngọc sững sờ  bóng lưng của Chu Điềm Điềm, cô  chỉ   thôi,  Điềm Điềm  bỏ  thật .  là   khách sáo!
Đêm qua Tiểu Ngọc cũng ngủ khá muộn, nếu    thể hiện cho , cô sẽ  dậy sớm  gì.  mà đồ trong phòng bếp  đúng là nhiều thật, quá trời đồ ăn, còn  những nguyên liệu khác nữa,  vài thứ cô  từng thấy bao giờ.
Nếu như cô kết hôn với Tiểu Vương,  thì những thứ  chẳng  sẽ thuộc về cô  ?
Nghĩ đến điều , cô phớt lờ cánh tay đang  đau của  và cả tâm tình khó chịu khi Chu Điềm Điềm  giúp cô, bắt đầu hăng hái trở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-572.html.]
Những  sống trong tứ hợp viện cũng  lượt thức giấc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngay khi Sở Y Nhất  thấy Tiểu Ngọc đang bận rộn trong bếp, cô cũng  khó hiểu,  sang  Chu Điềm Điềm.
Bởi vì  đây cô và Chu Điềm Điềm  phân công rõ ràng. Chu Điềm Điềm  bữa sáng, cô phụ trách rửa chén bát. Tại  bây giờ  là Tiểu Ngọc?
Chu Điềm Điềm nháy mắt với Sở Y Nhất và lắc đầu.
Sở Y Nhất cũng đặt nghi vấn sang một bên, dẫn theo đám trẻ   trong phòng bếp chuẩn  ăn cơm. Thế nhưng, đợi khi bọn họ  thấy những món ăn  đặt  bàn, ai nấy cũng ngơ ngác.
Tô canh trong veo tới mức  thể soi  bóng  là cháo đấy ?
Hầu như tất cả bánh  từ bột ngô đều là món ăn chủ yếu  buổi sáng?
Cố Hướng Đông cau mày  những thứ  bàn. Khoan  tới việc bụng    vợ nuôi quen, ngay cả  đây  nữa  cũng  từng  ăn những món ăn tệ đến thế !
“Đây là  đầu tiên  ,    đây   ăn uống thế nào,  đành   đại mà thôi. Mọi  tranh thủ ăn khi còn đang nóng .”
Tiểu Ngọc chào đón tất cả   một cách nồng nhiệt. Bây giờ, hầu như tất cả   đều  chung một cảm giác, đó chính là Tiểu Ngọc mới thực sự là chủ nhân của tứ hợp viện , còn bọn họ chỉ là khách ghé qua chơi.
“Mẹ, bánh   ngon, còn nữa, tại     trứng ạ?” Khi Tiểu Bảo  cắn một miếng bánh ngô,  bé cảm thấy khó nuốt nên đặt chiếc bánh xuống,  đó    bàn,   trứng luộc cho .
Trong lòng Tiểu Ngọc ngạc nhiên, gì đây, mỗi ngày đứa trẻ  đều  ăn một quả trứng ?