Lâm Dao Dao còn  bước  nhà chính   thấy Chu Điềm Điềm mặc đồ đỏ, khiến    choáng ngợp.
“Ôi trời, cô dâu nhà ai mà xinh  thế . Chậc, chậc, đồng chí Tiểu Vương,   kiếp     chuyện  gì ,    cưới  một cô vợ xinh  như thế về nhà chứ.”
Trên mặt Điềm Điềm   trang điểm một ít, khuôn mặt tươi  tràn đầy hạnh phúc  càng thêm ửng hồng vì lời  của Lâm Dao Dao.
“Cảm ơn chị Dao Dao, đều là do quần áo chị dâu tặng cho em quá  mà thôi.”
Thật  Sở Y Nhất  chuẩn  chiếc váy cưới  từ lâu, Điềm Điềm  gọi  là chị dâu, cô cũng đối đãi với Điềm Điềm như em gái của , nên cũng chuẩn   thứ cho cô giống như   ruột nên .
Vân Mộng Hạ Vũ
Màu đỏ hạnh phúc, các cô dâu lấy chồng ở đây gần như đều mặc trang phục màu đỏ. Thời tiết đầu đông  lạnh lắm, Sở Y Nhất chuẩn  một chiếc áo khoác dài màu đỏ, bên trong còn phối thêm chiếc áo len màu đỏ, chân  giày bệt cũng màu đỏ.
Thật ,  giày cao gót màu đỏ là  nhất, nhưng nó quá bắt mắt,  khi suy nghĩ kỹ, cô quyết định  mặc nữa. Bởi vì thứ đó chỉ xuất hiện ở thời hiện đại của chục năm về , tuyệt đối  thể nào tồn tại ở thời đại  .
Không  gì lạ khi Lâm Dao Dao khen ngợi Chu Điềm Điềm, những thứ đó quả thực  .
“Em đừng khiêm tốn  gì. Một con ngựa   hợp với một cái yên bền. Nếu như em  xí, dù  mặc lên cũng  toát   thần thái của bộ đồ . Hơn nữa, nếu như em  xí, đồng chí Tiểu Vương  thể lấy em !” Lâm Dao Dao  xong còn chạm  cánh tay của Điềm Điềm,  Điềm Điềm với ánh mắt tinh nghịch.
Sau đó, Lâm Dao Dao  ngẩng đầu lên  Tiểu Vương,   cúi đầu với tốc độ như bay, khuôn mặt càng đỏ hơn.
“Đừng   lung tung, em lấy Điềm Điềm là bởi vì em  là em ,  liên quan gì đến chuyện   ,   nữa cũng là Điềm Điềm mà?” Tiểu Vương vội vàng bày tỏ lời  của , khiến Lâm Dao Dao bật  thật to.
“Trước đây    phát hiện  cái miệng của    ăn  quá đấy. Quả nhiên, kết hôn  thì khác hẳn. Điềm Điềm ,  tệ …” Tiếp theo là một tràng  sảng khoái khác.
Điềm Điềm thậm chí còn  hổ hơn, nhưng Tiểu Vương  cảm thấy gì,  chỉ  Điềm Điềm và  ngây ngô.
Hàng xóm khi  tiếng pháo nổ đều chạy sang xem chung vui, thấy ngoài cửa  dòng chữ hỷ màu đỏ là  ngay   kết hôn.
Một  đứa trẻ háo hức vây quanh sân vì nghĩ rằng chủ nhà  thể cho chúng ăn bánh kẹo.
Bác Từ  vui vì con trai bà  lớn và sắp thành lập gia đình, cuối cùng bà cũng  một ước mơ của riêng , hôm nay bà cố ý mặc bộ quần áo mới mà Chu Điềm Điềm mua cho.
Đầu tóc chải gọn gàng, lúc  đang  ở cửa với một đĩa kẹo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-589.html.]
“Nào các con, bà phát kẹo hỷ cho mỗi đứa .”
Lũ trẻ xúm  như bầy ong. Những đứa trẻ  phát kẹo đều vui vẻ   lòng bàn tay của , bên trong đựng những viên kẹo  gói bởi màu sắc sặc sỡ. Có vài đứa háu ăn, lập tức lột vỏ kẹo  và nhét ngay  trong miệng.
“Này bà, đây là hôn lễ của con trai bà đấy ?”
Bác Từ cũng gửi một ít kẹo cho những  lớn  bên cạnh, để   cũng cảm nhận   khí vui vẻ.
“ , hôm nay con trai  kết hôn.” Bác Từ bật , những nếp gấp  mặt trông   mắt.
“Chúc mừng, chúc mừng.”
Người  kẹo cưới  lượt chúc mừng bác Từ, bác Từ thì , vui đến mức   tả .
“Ngôi nhà   ,  sống bên trong  là những   xa, bọn họ sẽ   kết cục gì  ho !”
Giọng  đột ngột vang lên,  thể thấy rõ nó  đồng đều giữa những lời chúc mừng của  .
Bác Từ lập tức cúi gằm mặt xuống, ngày vui của con trai ,   cái    mở mắt,   những điều   như  chứ!
“Im cái miệng hôi hám của bà  , bà   là  ý gì? Hôm nay là ngày  của con trai và con dâu , bà bớt  ở đây  linh  linh tinh , cẩn thận  xé rách cái miệng của bà đấy.”
Bác Từ   phụ nữ   với ánh mắt sắc bén. Kìa, chẳng  là bác gái mượn dầu đấy .
Vậy cũng  nữa?
Lần  quăng rác  cổng nhà của Sở Y Nhất,  Sở Y Nhất tìm cách dọa cho một vố nên  bớt kiếm chuyện  ít. Gì đây, vết thương  lành  còn đau nữa,   ngoài kiếm chuyện ?
Nhìn thấy ánh mắt bác Từ  , bác gái mượn dầu rụt cổ rụt vai.
“Ôi trời, bà đừng   lung tung nữa, mau về nhà . Bình thường bà   những lời đặt điều với chúng ,  là những chuyện    , mà thôi chúng  cũng coi như bỏ qua. Hôm nay là ngày  của bác gái nhà  , bà đừng   những lời xui xẻo đó nữa.” Người phụ nữ  chuyện với bác Từ lúc   bác gái mượn dầu, nhịn   nên  vài câu.