“Tiểu Xuyên, cái  thím nhỏ mua cho cháu , mau thử xem   .”
“Tiểu Trụ, đây là của cháu.”
“Anh cả,  hai, cái  là dành cho hai .”
“Chị dâu, cái  cho chị.”
...
Dọn hết một đống đồ  xe xuống, phân phát xong cũng  mất bao lâu, căn phòng nhỏ chật ních , tràn ngập tiếng  .
Cố Hướng Đông  theo bóng dáng của bố, khuôn mặt nhân hậu của  , khuôn mặt tươi  ngây thơ của những đứa trẻ, và vợ  đang  chuyện với gia đình .
Đột nhiên  cảm thấy cuộc sống của  thật trọn vẹn, cho dù năm nay  khó khăn  vất vả thế nào,  cũng tìm thấy ý nghĩa trong giây phút .
Nếu  gia đình là một vòng tròn, bố  là tâm của hình tròn, còn con cái là bán kính. Dù bán kính  dài bao nhiêu thì chúng vẫn luôn xoay quanh tâm của hình tròn, đoàn tụ  với . Hình tròn chính là gia đình.
Dù núi cao bao nhiêu  đường dài bao nhiêu, dù vất vả  cay đắng cũng  về nhà.
Có thể đây là ý nghĩa của việc về quê ăn Tết.
“Em gọi  đấy,  đang ngơ ngác gì ?” Sở Y Nhất  Cố Hướng Đông đang thất thần,  tới kéo cánh tay .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đang suy nghĩ gì mà mê mẩn như ?”
“Không  gì,  cảm thấy  thoải mái khi  thấy căn phòng đầy ắp  .”
Khi  những gì Cố Hướng Đông , đột nhiên Sở Y Nhất cảm thấy thương   nhiều.
Người đàn ông  chắc hẳn   chịu nhiều áp lực ở một nơi mà ngày thường cô  thể  thấy. Chỉ  ở nhà mới là bến đỗ cho tâm hồn , mới khiến    giây phút nghỉ ngơi như .
“Vậy thì hãy nghỉ ngơi thật  và đừng nghĩ đến chuyện khác.” Sở Y Nhất nắm lấy bàn tay đang buông xuống của Cố Hướng Đông và giữ nó thật chặt.
“Ừ.” Anh  đầu ,  vợ , nắm tay cô thật chặt.
Bố Cố cầm chai rượu Mao Đài mà Sở Y Nhất mang về,    . Đây là loại rượu Mao Đài huyền thoại. Trước đây ông chỉ   đến nó, nhưng  bao giờ  thấy nó. Bây giờ thì  ,  chỉ   thấy mà còn  chạm , lát nữa  còn  thể thưởng thức nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-593.html.]
Chậc chậc, ngày tháng bây giờ trôi qua thật thú vị!
Những điều mà  đây ông  bao giờ dám nghĩ tới thì giờ đây   trong tay.
Nhìn thấy nụ   kiềm chế  của bố , Cố Kiến Quân  tới với vẻ mặt ác ý: “Bố, ngay mai là Tết , bố mở  cho bọn con nếm thử một chút .”
“Tránh sang một bên.” Bố Cố vội vàng giấu rượu  lưng, cái thằng  đang  ý nhăm nhe đến hũ rượu của .
Nhìn bộ dạng của bố Cố,   đều bật .
“Bố, nếu bố  uống thì cứ mở  uống ,   về nhà con sẽ mang them cho bố.” Chẳng  chỉ là rượu Mao Đài thôi ,  bao nhiêu chẳng . Tuy nhiên, thời đại  cũng coi như  hiếm thấy, dẫu  cô vẫn còn  nhiều loại rượu ngon khác.
“Uống cái gì mà uống, con xem cái miệng của bọn họ , còn đòi uống rượu Mao Đài . Có thể uống  nổi . Mẹ thấy, rượu trong làng cũng đủ để cho bọn họ uống .” Mẹ cả Tôn trừng mắt  chồng minh. Thật tình, rượu mà con dâu mang về   trong tay của ông ,  thế rượu  đắt như , lãng phí  bao nhiêu, đúng là càng già càng  nên nết.
“Mẹ, cả năm bận rộn, uống một bình rượu   . Hơn nữa theo con thấy, chúng  nên uống loại rượu  thì hơn, bây giờ để nó ở trong nhà cũng  an .
Cố Hướng Đông  như  thật  cũng  lý, nhưng phần nhiều là để cho  cả Tôn  phản đối, và cũng cho   một lý do công bằng để uống.
Sau đó, trong bữa tối giao thừa của gia đình họ Cố, xuất hiện hũ rượu Mao Đài cao cấp.
Để phù hợp với hai chai rượu, thậm chí gia đình bọn họ còn  các món ăn phong phú hơn.
“Chú, thím, cháu cảm thấy bữa ăn  chính là bữa ăn thịnh soạn nhất trong cuộc đời cháu,   rượu,    nhiều đồ ăn ngon.” Gia đình Lục Ái Quốc cũng đến, Lưu Thục Phân bế đứa trẻ và   bàn dành cho phụ nữ và trẻ em ở bên .
“Coi cái miệng của  kìa,  còn bữa ăn thịnh soạn nhất, lo ăn đồ ăn của  .” Sở Y Nhất    mắng Lục Ái Quốc,  cái gì  trời, gì mà bữa ăn thịnh soạn nhất, những ngày tháng tươi  vẫn còn ở phía  cơ mà.
“Chị ba  đúng lắm, cái miệng  của em thật là, vốn dĩ  xuất khẩu thành thơ, cuối cùng   trò  cho  .”
Nghe Lục Ái Quốc  như ,    phá lên .
“Lục Ái Quốc, lát nữa  ăn ,   ngoài một chuyến giúp  .” Nghe Sở Y Nhất  thế, Lục Ái Quốc nahnh chóng xuống bàn.
Sở Y Nhất đậy chén đồ ăn thật kỹ, dùng vải bọc , giao cho Lục Ái Quốc.
“Cậu hãy giúp   đến chỗ các thanh niên trí thức, đưa đồ ăn cho Trần Khiết .”