“Vâng chị ba, em  ngay.” Lục Ái Quốc cầm lấy bữa cơm vẫn còn ấm nóng, nhấc chân chạy tới chỗ các thanh niên trí thức.
Những thanh niên trí thức đều  về nhà đón Tết Nguyên Đán, chỉ  một  Trần Khiết ở bên đó. Khi Lục Ái Quốc đến,  căn phòng lạnh lẽo, trong long  cảm thấy khó chịu.
“Chị Trần.”
Nghe thấy giọng , Trần Khiết  chút kinh ngạc,  giờ  ,     đến tìm ?
Vừa  đầu  thì thấy Lục Ái Quốc đang cầm trong tay một thứ gì đó,  ở bên  gọi .
“Đã giờ  ,    đến đây?” Cô    bước .
“Chị Trần, chị ba  về , bọn em đang ở bên nhà họ Cố. Chị  nhờ em mang đồ ăn cho chị. Vẫn còn nóng, chị hãy tranh thủ ăn kẻo nguội.”
Trần Khiết nhận đồ từ tay Lục Ái Quốc, quả thực  ấm áp.
“Khiến    nhọc lòng . Cậu mau về , chắc chắn   vẫn đang đợi  đấy.”
“Chị Trần, thế em về đây.” Dù trong lòng  thoải mái, nhưng   nhiều việc   thể  .
“Ừ,  .”
Nhìn bóng lưng Lục Ái Quốc rời , cùng ngón tay cảm nhận  nhiệt độ của đồ ăn trong lòng bàn tay, trái tim lạnh lẽo dường như đang dần ấm lên,  đời  vẫn   quan tâm đến cô,   ?
Khóe miệng chậm rãi cong lên, giờ khắc , cô cảm thấy hài lòng một cách lạ thường.
Một căn phòng đầy , những  đàn ông vẫn đang uống rượu, những đứa trẻ  ăn xong và bắt đầu  một bên chơi đùa với .
Tiểu Xuyên và Tiểu Trụ chăm nom cho đám trẻ. Mẹ cả Tôn, Sở Y Nhất, Lưu Thục Phân và Hà Ngọc Lan, bắt đầu trộn mì và nhồi mì để chuẩn   sủi cảo.
“Con   kìa, đám đàn ông đó chỉ  dung miệng để ăn và uống, đôi tay cứ như cành vàng lá ngọc. Nguyên một năm chỉ  phụ nữ chúng  bận rộn.” Mẹ cả Tôn  những  đàn ông đang uống rượu  giường với vẻ chán ghét, ngay cả Cố Hướng Đông,  mà bà  yêu thương năm xưa, giờ phút  cũng  ngoại lệ.
Hai chai rượu Mao Đài  đủ uống, vì  Sở Y Nhất lấy  them mấy chai cho bọn họ.
Hơn nữa,  bộ dạng thoải mái, dễ chịu của Cố Hướng Đông, cô cảm thấy điều đó  đáng giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-594.html.]
Vì nhộn nhịp, gia đình Sở Y Nhất   trở  nhà của . Cố Hướng Đông cũng  uống  nhiều, nếu  trở , tối đến  chăm cho hai đứa nhỏ,  chăm luôn cho cả Cố Hướng Đông, cô   như .
Sáng sớm hôm , Sở Y Nhất  tiếng pháo đánh thức. Tuy rằng   ai cũng  điều kiện mua pháo, nhưng cũng    . Thỉnh thoảng   thấy tiếng pháo, trong đầu Sở Y Nhất hiện lên một suy nghĩ,  một năm mới đến.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hy vọng năm nay  thể tử tế với   một chút.
Ngày đầu tiên của năm mới là thời điểm vui nhất của trẻ em, từng đoàn  tản bộ từ đầu làng đến cuối làng,  từ nhà  sang nhà khác để chúc Tết,  đó   cho bọn trẻ một chút đồ ăn vặt.
Ngày tết dù khó khăn, nhưng phong tục dân gian giản dị, dù khó khăn đến  thì  lớn cũng chuẩn  đầy đủ những món đồ sẽ phát cho đám trẻ tới nhà chúc Tết.
“Tiểu Bảo, con   ?” Tiểu Bảo từ bên ngoài chạy , uống một cốc nước lớnnhìn thấy thằng bé khát đến mức thế , Sở Y Nhất tò mò hỏi.
“Mẹ, các  dẫn con qua nhà   chúc Tết,  đó   cho con  nhiều đồ ăn. Mẹ nh2in , đều là con mang về cả đấy.” Tiểu Bảo   lấy đồ trong túi , Sở Y Nhất sửng sốt, đúng là cái gì cũng .
Có khoai lang sấy khô, viên đường nhỏ  đóng gói, còn  bánh bao hấp…
Sự đa dạng và phong phú ngoài sức tưởng tượng của cô.
Xem    sống  giống như năm ngoái, năm ngoái những thứ mà bọn trẻ mang về  hề “lặt vặt” đến thế.
Sở Y Nhất cũng hiểu , cơm ăn áo mặc vẫn là vấn đề, tiền   mà chuẩn  những thứ .
 chỉ cần bọn trẻ vui vẻ,   đều vui vẻ,  thì  vấn đề gì cả.
Cũng giống như Tiểu Bảo, ăn những thứ  một cách thích thú,    ảnh hưởng gì cả.
“Mẹ, năm nay xã thu hoạch thế nào? Mỗi hộ   nhiều hơn năm ngoái ?” Năm nay cô còn dẫn Khai Tâm về nhà,  nhiều việc  thể  chung với  cả Tôn và cả Ngọc Lan, nhưng chuyện  cũng  ảnh hưởng gì đến việc bọn họ trò chuyện với .
“Không  lắm,  nhiều như năm ngoái.” Mẹ cả Tôn bức xúc: Dù điều kiện gia đình khá hơn, lương thực chia cũng , nhưng hầu hết  dân trong xã vẫn trông chờ  thực phẩm  để sống cho năm .
  quá,  những  nhiều mà còn ít hơn so với năm ngoái, ai cũng phẫn nộ.
Giống như tiền thưởng cuối năm, năm ngoái trả bạn 20, 000 nhân dân tệ, nhưng năm nay chỉ trả bạn  15, 000 nhân dân tệ. Bạn  thử xem, trong lòng  thể thoải mái  .