“Ừ, cho dù  chuyện gì, thằng bé cũng  bình tĩnh,  nóng nảy bộp chộp, tính cách giản đơn như  đủ để  chuyện lớn.” Cố Hướng Đông  Tiểu Bảo từng bước trưởng thành, lúc    yên tâm. Một trăm năm , thằng bé cũng  thể bình tĩnh đối mặt với bố  của nó khi  ở .
Anh  thể tự hào  với   rằng Tiểu Bảo hiện đang    và sẽ còn  hơn nữa trong tương lai.
Tiểu Bảo   cặp vợ chồng  ngoài cửa sổ đến từ lúc nào, đương nhiên cũng   bọn họ rời  lúc nào,  chỉ quan tâm và ghi  những gì  thấy, để    thể ôn .
Sau mười năm cải cách kết thúc, Lưu Dịch vô cùng bận rộn,  thường xuyên   ngoài, giờ cũng  sắp  một tháng.
Hôm nay, cuối cùng   trở về nhà.
“Bố, bố  về . Nếu như bố  về, con đoán bố sẽ  còn gặp  con nữa ,   đánh c.h.ế.t con  !” Lưu Dịch   , Lưu Hạ  chạy tới, ôm lấy đùi của ,  lóc thảm thiết với Lưu Dịch.
“Lưu Hạ,  con  thể mặt dày như ? Mẹ còn   cho bố con  những thành tích  của con nữa đấy. Con thì  ,  dám tố cáo  ? Thằng nhóc thối ,  đây,  cũng    thử con định  những gì với bố con?” Lâm Dao Dao  xuống ghế sô pha, cô  xem thằng nhóc   thể  gì!
Lưu Hạ  ngốc,   thể ở  mặt  và    của , hơn nữa dựa  sự hiểu  của  bé đối với bố , tựa hồ bố cũng   là   thể  về phía .
“Mẹ, coi   kìa, con với bố con  chuyện với  đương nhiên là  những chyện của đàn ông , những chuyện đó    liên quan đến   chứ. Mẹ đừng  vu oan cho con, con mà là kiểu   mách lẻo ?”
Cũng   là , con chỉ là đứa con nít  mách lẻo thôi mà. Lưu Hạ đảo mắt, Lưu Dịch  thằng nhóc  nhất định  nghĩ đến những trò !
“Hừ…” Lâm Dao Dao khịt mũi, thằng nhóc … kể từ lúc nó lên bốn lên năm, cô    nổi  nó, bây giờ cô càng   để ý đến nó.
“Được ,  . Đây là con trai cho chính em sinh  mà, ngày nào em cũng tức giận với thằng bé  gì. Anh về  đây,  chuyện gì thì cứ giao  cho  là !” Lưu Dịch cũng  quan tâm đến thằng con trai của ,  nhấc chân lên bước đến và  cạnh vợ , đặt tay lên vai của Lâm Dao Dao và an ủi.
Nhìn ,   kìa,   ngay mà, bố     nắm thóp cả , hầy…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-610.html.]
Mình đúng là đứa trẻ đáng thương mà, bố  yêu,   thích,   rời khỏi nhà…
“Lần     ngoài lâu như ? Anh   khi   ở nhà, thằng nhóc  phá  hư căn nhà  . Đã  còn chạy lung tung  ngoài, em  quản nổi nó…” Lâm Dao Dao  Lưu Dịch và  một cách giận dữ,  đó lườm Lưu Hạ,  vẫn đang cúi đầu  đó.
Lưu Dịch  hai  con, bao mệt mỏi  đường đều tan biến, trở về nhà thật .
“Lần   ngoài    nhiều nơi, nên lúc  về mất thời gian hơn một chút. Tuy nhiên,   thu hoạch  khá nhiều.”
Lần   qua các vùng ven biển,  thấy rằng  khi cải cách mười năm kết thúc,  sự khác biệt rõ ràng so với vùng nội địa, đó là cảm giác  thể xác nhận rõ ràng sự khác biệt, nhưng  thể cảm nhận  sự khác biệt ở  nơi.
Anh nghĩ  nên cân nhắc thật cẩn thận về việc nên  gì tiếp theo.
“Đây, quà  mua tặng cho em .” Lưu Dịch  xong thì cầm quà mua cho Lâm Dao Dao . Lần nào    ngoài cũng sẽ đều mua quà về cho Dao Dao.
Nghe bố   như , Lưu Hạ đang cúi đầu thì chợt ngẩng đầu lên,  bố  với ánh mắt mong chờ.
“Con  cái gì, còn  qua đây,   thể thiếu đồ của con .” Lưu Dịch vẫy tay  hiệu, Lưu Hạ lon ton chạy tới, cầm lấy món đồ chơi trong tay của Lưu Dịch và vui vẻ định tháo quà .
“Sao   mua quần áo cho em, trong nhà vẫn còn  nhiều bộ vẫn  mặc,  mua thêm  gì.” Lâm Dao Dao mở  và thấy bên trong  một bộ quần áo  gấp gọn gàng, kiểu dáng và màu sắc tương đối mới lạ,  tìm thấy ở đây.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy rằng trong lòng  thích, nhưng vẫn là  nhịn   lẩm bẩm vài câu.
“Quần áo mà còn chê nhiều nữa , đống quần áo đó của em với cái  khác ,  còn   nữa . Em mau  thử xem, coi   .”
Nhiều năm qua, đống quần áo mà Lâm Dao Dao tự mua cho cô  thể đếm   đầu ngón tay, còn hầu hết đều là Lưu Dịch mua. Hơn nữa, quần áo mà Lưu Dịch mua về dù là kiểu dáng  là chất liệu đều    hơn so với quần áo ở thủ đô bây giờ.