Cố Hướng Đông vờ như   thấy bộ dạng đắc ý của vợ,   dậy đổ nước rửa chân, xắn quần   trở .
“Dẫu ,  vẫn  công nhận Lưu Dịch trời sinh thích hợp với kinh doanh. Anh  luôn  thể nhanh chóng nắm bắt nhu cầu của đông đảo quần chúng,  đó nắm bắt  nhu cầu của thị trường,  cứ thuận thế mà . Nhiều lúc,   luôn là  đầu tiên dũng cảm giải quyết vấn đề, thử những thứ mới mẻ.” Cố Hướng Đông cảm thán.
“Sao    khen vợ  một chút nào thế, em cũng  nhạy cảm với xu hướng của thị trường, bằng    thể đồng ý hợp tác với Lưu Dịch.” Nhìn thấy Cố Hướng Đông đánh giá cao Lưu Dịch như , Sở Y Nhất cảm thấy   phục. Mặc dù đa phần cô  gian lận, nhưng Cố Hướng Đông  ,     thấy  khen   nào.
“Em thì khác. Em  kinh doanh vì mục đích kinh doanh. Nhiều lúc, em đặt tình nghĩa lên đầu, còn lợi ích là gì em    quan tâm.” Nhìn những việc vợ  bao năm qua, cũng may   gian nông trại   cho cô sự hỗ trợ, bằng  với cách  của cô ,   lỗ tới cỡ nào nữa đây.
Trước đó trong chợ đen của Bảo Ứng, giá cả đều  công bằng, những  ở quận và thành phố khác đến đều nhập hàng từ bên chỗ của cô,  đó  về và bán , chỉ  thôi cũng  giá mà cô bán  thấp hơn  nhiều.
Còn trong cuộc cách mạng văn hóa, cô  giúp những   bức hại miễn phí, cuối cùng trả  những thứ đó cho các   với chi phí thấp. Một  kinh doanh chính thống  thể   thế ?
Khoan nhắc đến chuyện bọn họ  thể lợi dụng thời gian đặc biệt  để kiếm tiền, nhưng ít  cũng sẽ  để bản   thiệt thòi.
Còn vợ  thì  , giá bán  của vợ  quả đúng là một cái động  đáy.
Mặc dù  cũng đồng ý với cách  của cô, nhưng nếu bây giờ cô  so sánh với Lưu Dịch,  cảm thấy cần  để cô nhận  sự khác biệt giữa cô và Lưu Dịch.
Đương nhiên    Lưu Dịch , chỉ là thứ mà vợ  để tâm  ở đây mà thôi.
Lần  cũng   vì cô quá thiếu tiền nên mới đồng ý hợp tác với Lưu Dịch, xét theo mức độ lớn hơn,  khả năng vợ  đang quá rảnh.
Ừ,   khả năng là như thế.
Sau khi  những lời của Cố Hướng Đông, Sở Y Nhất phì .
“Em  đặt lợi ích lên hàng đầu là bởi vì cuộc sống của em quá  nên em   thứ gì để theo đuổi, quả nhiên chỉ  giám đốc Cố tuyệt vời.”
Cố Hướng Đông  vợ đang mỉm  tươi như hoa,    với ánh mắt  oán giận.
Vợ   nghiêm túc đó ?
Mặc dù sự nghiệp của  cũng  thành công nhỏ, nhưng tính   vẫn là một  bụng   ,   vợ nuôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-615.html.]
Tất cả chi tiêu trong gia đình, tiền ăn, tiền mặc,    khiến   bận tâm. Anh   là   hiểu chuyện, theo như mức độ sống hiện tại của gia đình , một ít tiền lương đó cũng đủ để cầm cự.
Tuy nhiên mỗi  tổng kết , tiền lương của  cũng đều dư  nhiều, nên chi phí sinh hoạt,  nỏi cũng hiểu, đều là tiền của vợ ,     là   vợ nuôi .
 mà Cố Hướng Đông cũng   là một  cổ hủ, đều là  một nhà,   phân chia rõ ràng  gì. Vợ  đồng ý để  ăn thì  ăn thôi,  gì to tát .
“Biểu hiện của  là  , như một cô vợ nhỏ đang tủi .” Sở Y Nhất sửa soạn xong xuôi, cô liếc  Cố Hướng Đông và  một câu, định   ngoài cửa.
“Em  gì ,   qua chỗ của Khai Tâm , chăn cũng  đắp gọn gàng. Chỉ còn Tiểu Bảo vẫn  ngủ, thằng bé đang bận.”
Sở Y Nhất dừng , cô thật sự đang định  thăm hai đứa trẻ, Cố Hướng Đông sắp trở thành con giun đũa trong bụng cô .
“Vậy em qua xem Tiểu Bảo…”
Gần đây đứa nhỏ  quên ăn quên ngủ, mỗi  đến giờ ăn đều  gọi mấy  mới chịu  ngoài ăn cơm. Lần nào cũng  tới 10 phút, nuốt trọng nuốt nghẹn  kết thúc cuộc chiến.
Mặc dù cô  vui khi thấy sự chăm chỉ của Tiểu Bảo, nhưng điều  cũng khiến cô đau lòng. Đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi,   thể thức khuya suốt ngày như thế ?
“Tiểu Bảo, con còn  ngủ ? Mẹ  nhé?” Sở Y Nhất gõ cửa thật nhẹ,  đó mở cửa  .
Cửa  mở liền thấy Tiểu Bảo  lưng về phía , đang  ở bàn học, tập trung chăm chú xem cái gì đó.
“Tiểu Bảo?” Sở Y Nhất đặt sữa lên bàn, lúc  Tiểu Bảo mới ngẩng  lên.
“Mẹ,   còn  ngủ nữa?”
“Thế chẳng  lạ quá , em còn  hỏi con nữa đấy? Trễ  ,  con còn  nghỉ ngơi.”
Đứa trẻ , bản  nó còn   ngủ,  mà   sang hỏi ngược  .
Tiểu Bảo gãi đầu và  he he.