Sở Y Nhất  A Đông   với vẻ mặt thoái mái, cô dựng sách lên và trêu.
“Cô  chuyện gì đang xảy  ? Thật là  quá, họ gài bẫy chúng , giờ thì  , chính  cũng  cuốn  trong, đúng là đáng đời.”
A Đông  giấu nỗi niềm vui.
“Anh  nhỏ thôi, tai vách mạch rừng.”
Sở Y Nhất nhắc nhở một câu, Tiểu Bảo đang  ở   động đậy, rõ ràng là đang ngủ say, xem  tối qua   ngủ ngon giấc .
“Sao cô  thấy bất ngờ chút nào thế?Cô   ?”
Phản ứng của Sở Y Nhất quá điềm tĩnh, A Đông bất giác  suy nghĩ chuyện   liên quan đến cô.
“Ánh mắt của  là  ý gì? Nơi nhỏ bé thế , truyền  ngoài,     cũng khó,  đừng   linh tinh nữa,  thấy là   hại c.h.ế.t  đấy..”
Nhìn A Đông, cô đặt sách xuống và liếc   .
“ cũng    gì?”
Bị  thấu tâm tư, A Đông  chút  hổ,   chạm mũi ,  chút ngại ngùng, trực tiếp  loạn  giường của .
Nhìn tấm ván  đầu, A Đông  chút sững sờ.
Chuyện   nhất định  liên quan đến bọn họ, nhưng    nghĩ   đời  ai   khả năng sắp xếp  trật tự hai bên mà thần   quỷ   như thế.
Hiện tại thứ mà họ  sức  bảo vệ   phơi bày, hơn nữa xem   thể tiếp tục che giấu nó  nữa,  thì lô hàng  chỉ là đống phế liệu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngược , thứ mà những    chuyển , chính là hàng hóa của họ   cất giữ  .
Việc đời  thể đoán  .
Tuy nhiên, đối với họ mà , thật đúng là ‘Liễu am hoa minh hựu nhất thôn’, giờ thì  thể báo cáo kết quả .
A Đông sung sướng nghĩ, tinh thần thoải mái chìm  giấc ngủ.
Nghe thấy bên    động tĩnh gì, Sở Y Nhất đặt cuốn sách trong tay xuống, nhớ   bộ quá trình xử lý sự việc.
Từ lúc  thấy hai nhân viên phục vụ trông chừng toa bảy, Sở Y Nhất cảm thấy toa bảy   chướng mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-630.html.]
Sau đó  A Đông  ở một toa khác  một vài thứ, Sở Y Nhất  mạnh dạn suy đoán.
Điểm nổi bật của chuyến tàu   lẽ là di vật văn hóa của toa đó, vận chuyển theo cách , xem  cũng   là chuyện quang minh chính đại.
Cải cách mười năm  mới kết thúc,   nhiều thứ vẫn đang dần khôi phục, xã hội hiện tại  đủ  định, ngược   tạo cơ hội cho những kẻ   điều ác,  thể một    nảy sinh “cách  giàu”.
Nếu là những thứ khác thì Sở Y Nhất  thể mặc kệ  quản, nhưng lô di vật văn hóa  thì  , đây là những thứ thuộc về đất nước, tuyệt đối   tuồn  ngoài như thế.
Nghĩ xem những thứ vốn là của chúng   xuất hiện ở một đất nước khác, cái cảm giác    chút nào.
Vậy nên Sở Y Nhất  tương kế tựu kế, tráo đổi hàng của hai hoa tàu,  mới  vở kịch như hôm nay.
 đáng tiếc là Sở Y Nhất vẫn   rốt cuộc là ai  một tay che trời   những chuyện , chuyện hôm nay  giải quyết xong, còn tương lai thì ?Những  đó    lựa chọn  như thế nữa  ?
Vì , Sở Y Nhất quyết định chuyện    để đùa giỡn, cô nhất định sẽ nghĩ  cách để tìm  kẻ   chuyện , nếu  thì món đồ của tổ tiên chúng  sẽ  bọn khốn  động đến.
“Rốt cuộc  chuyện gì ?Trước toa bảy đang chất thứ gì?”
Sau khi các đồng chí cảnh sát lấy  những thứ đó, trưởng tàu tức giận  trở  văn phòng của  và la mắng hai nhân viên phục vụ.
Trước đó   rõ với hai , tùy tiện tìm một toa để đánh lạc hướng sự chú ý của  , nhưng tại  những thứ   ở trong toa bảy, điều    bình thường.
“Chúng  cũng  , chúng  vẫn luôn túc trực bên ngoài toa bảy, cũng  để cho bất kỳ ai  gần, bên trong chất một lô lương thực.”
Hai nhân viên phục vụ cũng  thể lý giải , mặc dù họ  túc trực cửa toa bảy hai mươi bốn tiếng, nhưng thời gian cũng  quá dài, theo lý mà  thì  thể thực hiện .
Hơn nữa,  dời đồ cả toa  , động tĩnh lớn như thế  thể nào  nhận .
“Lương thực  ? Lô lương thực  đầu, hiện tại ở ? Ở  ?”
Ánh mắt hung ác của trưởng tàu chằm chằm  hai nhân viên phục vụ.
“Chuyện … chúng  cũng  , chỉ là tùy tiện tìm một toa, sợ sẽ rút dây động rừng nên   điều tra kỹ lưỡng.”
Trên chuyến tàu , đặc biệt là trong toa hàng ,  bao nhiêu thứ  thể công khai, liên quan đến quá nhiều thứ, ai  mạo hiểm  điều đó.
“Hiện tại cũng  cần sợ rút dây động rừng gì nữa, còn  mau chóng  điều tra rõ ràng cho .”