Thấy Sở Y Nhất cũng  sang, cô bé càng dè dặt hơn.
“Chú ơi, cháu vẫn   tên của  ,   sống ở ?Đợi đến lúc cháu tìm thấy bố, cháu nhất định sẽ đến nhà cảm ơn.”
Mặc dù cảm thấy  khó chịu khi  họ  như  nhưng cô bé vẫn bày tỏ những điều   ở trong lòng,  cô bé từng    ân trả nghĩa đền,    cứu  thì nhất định   lời cảm ơn.
“Đến đây,  trong  .”
Lối  bên ngoài  hẹp,  qua   thể đụng  cô bé.
Sở Y Nhất tiến hai bước kéo cô bé  trong.
“Vừa  cháu  cảm ơn ,  cần .”
“Khác  chú, cần  chính thức một chút, cháu , hôm nay nếu     thì cháu nhất định sẽ gặp  chuyện vô cùng đau đớn, cho nên    chỉ  cứu cháu của hiện tại mà còn cứu cả cháu của tương lai, cháu xin gửi lời cảm ơn chân thành đến  .”
Ánh mắt cô bé  kiên định, rõ ràng là sớm  quyết định .
“Vậy cháu tên là gì?Cháu  cháu  tìm bố, thế bố cháu ở ?”
Mẹ cô bé   ,  ngoài nhất định    tâm hại  khác,  luôn  tâm thế đề phòng  khác,   chú   hỏi , cô bé do dự   với cô.
Hiện tại bản  tìm đến đây, định đợi   cảm ơn  , nếu ngay cả cái tên cũng   với   thì rõ ràng là   thành ý .
“Chú, cháu tên là Giang Ngải Lạc. Mẹ  với cháu, chỉ cần cháu xuống ở trạm cuối cùng của chuyến tàu , bố cháu sẽ ở đó.”
Cô bé thành khẩn .
Trạm cuối ư?
Vậy cũng giống như điểm đến của họ.
 mà cô bé   cũng  lớn lắm, chắc cũng  lớn bằng Tiểu Bảo,  cô bé   yên tâm để cô bé  ngoài một ?
Hơn nữa  ý của cô bé, hình như   địa chỉ cụ thể của bố, thành phố lớn như thế,   để tìm?
“Chào Ngải Lạc, chú là Ngô Dụng, đây là  trai của chú, cháu  thể gọi là chú Đông, đây là con trai của chú, tên là Trầm Cường.”
Nghe Sở Nhất Y giới thiệu, cô bé  từng  một, đến lượt Tiểu Bảo thì  chút kỳ lạ.
Chú tên là Ngô Dụng, tại  con trai của chú  mang họ “Trầm”?
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tỉnh dậy, tỉnh dậy , đừng  ngủ nữa, lát chúng  sẽ đến kiểm tra vé, cầm sẵn vé trong tay hết ...”
Giọng  nhân viên bên ngoài vang lên, vẻ mặt cô bé   hoang mang.
“Chú ơi,     thế?”
Nói xong, cô bé  phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-635.html.]
“Chúng  cùng điểm đến với cháu.”
“Dạ,  đến lúc đó cháu đợi   ở bên .”
Nói xong, cô bé ôm gói đồ chạy  khỏi toa của Sở Y Nhất.
“Bố,  cô bé  chạy vội vàng thế?”
Nhìn thấy cô bé vội vàng chạy , Tiểu Bảo nghi ngờ hỏi Sở Y Nhất.
Sở Y Nhất  đầu   A Đông.
Cả hai  rõ trong lòng, e là cô bé    chui.
“Tiểu Bảo,   tàu thì ngoài mua vé , còn  cách nào khác ?”
A Đông cũng ít nhiều   điều gì đó, tại  Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông  dẫn Tiểu Bảo  ngoài.Đối với trẻ em ở độ tuổi , chắc chắn là  ngoài mở mang kiến thức  hơn là ở nhà  một chỗ  sách.
“Vậy    tàu?Nhân viên phục vụ ư?Nhân viên ư?”
Tiểu Bảo cau mày, nghiêm túc suy nghĩ.
Ôi, đầu óc của đứa trẻ  thật nhanh nhẹn, A Đông   nhưng   cảm thấy hình như  dạy hư Tiểu Bảo .
“Không , là  chui.”
“Đi chui.”
Tiểu Bảo   cửa   ai, cô békiađi chui ?
“  chui chẳng  sẽ  kiểm tra ?Cô bé...”
Ồ,   hiểu , cho nên cô bé   thấy nhân viên  soát vé mới vội vã bỏ chạy, nhưng tàu chỉ lớn thế , cô bé  thể trốn ở ?
Giang Ngải Lạc chạy theo hướng ngược , chạy thẳng  nhà vệ sinh,  đó đóng cửa , nhanh chóng khóa cửa , áp tai  cửa  ngóng động tĩnh bên ngoài.
Cô bé cắn chặt môi, mặc dù   sai nhưng cũng   cách nào,  cô bé vẫn đang đợi cô ở nhà, cô bé nhất định   tìm bố.
Dựa  vóc dáng nhỏ bé của , mỗi  soát vé cô bé đều trốn trong ẩn nấp nên   phát hiện,  thấy sắp đến nhà ga là  thể  tìm bố , cô bé    nhân viên bắt trong giây phút cuối cùng vì    mua vé.
Nếu bảo mua vé bù thì cô bé   tiền.
Càng lo lắng  càng sợ  chuyện, chẳng bao lâu , Giang Ngải Lạc  thấy tiếng bước chân  về phía ,  đó là tiếng gõ cửa.
Cô bé hoảng sợ lùi về phía .
“Bên trong là ai thế?Mau  ngoài cho chúng  xem vé.”
“Ôi, dì nhân viên ơi, cháu  đau bụng, cháu  cùng  nhà, chắc là  cháu  cho dì xem vé   , chính là toa năm, ui, đau bụng quá...”
Nhân viên là nữ,  thấy giọng  của cô bé ở bên trong,   vẻ đang khó chịu, cô  toa mấy  nhỉ? Ồ,  năm, hình như đúng là  một đồng chí nữ  dẫn con theo.