“Được,   rối, sáng ngày mai  sang.”
A Đông   giường, nhớ  những lời Sở Y Nhất  với , trong lòng vô cùng kích động, hiện tại chỉ  chạy đến phòng trưởng tàu.
Tuy nhiên, để đảm bảo an ,   nên đến gặp Sở Y Nhất  khi trời sáng.
Đêm nay, Giang Ngải Lạc ngủ  say,  ngoài bao nhiêu ngày, cô bé cũng  nhớ nữa ,  lúc nào  ăn uống no nê như đêm qua , còn  ngủ một   một chiếc giường lớn.
Nếu bố   thì nhất định sẽ khen ,  đây họ luôn   chỉ là một cô bé, mười ngón tay  chạm  nước,giờ cô bé  ngoài một  cũng vẫn   .
Bố, ...
Bố, bố đang ở ? Bố   con và  đang chờ ở nhà ? Sao bố  về thăm hai  con?
Giang Ngải Lạc thấy đau buồn khi nghĩ đến chuyện nhiều năm trôi qua mà bố vẫn  về, nhưng  sắc trời càng lúc càng sáng bên ngoài cửa sổ thì cô bé lấy  tinh thần.
Chú Ngô  rằng hôm nay là đến, cô bé  thể  tìm bố , tìm  bố thì  thể cùng bố trở về nhà.
A Đông đến nhà vệ sinh  đồ   ,  thấy Giang Ngải Lạc đang   giường, thấy    gần, cô bé trợn tròn mắt.
Đây là ai?Chú Đông  ạ?
“Suỵt”
A Đông suỵt một tiếng, chỉ về phía   vẫn đang ngủ, tỏ ý bảo cô bé đừng  ồn.
Cô bé vội vàng bụm miệng .
A Đông ,  đó cất đồ      ngoài.
Đây là chú Đông ư? Nếu  thì  chú  để áo quần  giường của chú Đông ?
Tuy cô bé nghi ngờ, nhưng cũng  suy nghĩ quá nhiều. Mặc dù  chút  giống nhưng vẫn là chú Đông, chú Đông là một  , như thế nào thì  liên quan gì.
Sau vụ náo động tối qua, cho đến sáng vẫn  ngủ  giấc nào, trời  sáng, định ngủ một lúc thì nào ngờ  tiếng gõ cửa vang lên.
Vốn dĩ   cũng   quan tâm, tiếng gõ cửa cứ vang lên,   nóng giận vén chăn,tiếng đẩy cửa “cót két”.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Anh là ai? Làm gì thế?”
A Đông  thấy dáng vẻ trưởng tàu, trong lòng kiềm nén, đây là  nhiều chuyện   nên  ngủ ngon giấc  chứ gì. Nhìn đôi mắt đỏ ngầu,  mắt  màu xanh đen, chứng tỏ đêm qua     ngủ ngon giấc.
“Trưởng tàu, xin chào,    Lưu Dịch dặn dò, mang đồ đến cho .”
“Mặc kệ  là Lưu Dịch  là Lưu Nan,  đang  phiền giấc ngủ của , mau cút .”
Ôi chao, tính khí ,   đừng  hối hận đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-640.html.]
“Trưởng tàu,   là  phụng lệnh Lưu Dịch nhà họ Lưu ở kinh thành...”
A Đông nhấn mạnh “Lưu Dịch nhà họ Lưu”.
Trưởng tàu ngơ ngác, trong lòng lẩm bẩm vài tiếng.
“Kinh thành, nhà họ Lưu, Lưu Dịch, ừm...”
Phút chốc đầu óc tỉnh táo .
“Là ông chủ bảo  đến ? Mời  mời ,   ông chủ  điều gì dặn dò.”
A Đông  thấy sắc mặt    đổi nhanh chóng, trong lòng dựng ngón cái cho  .
Quả nhiên, cây   vỏ ắt chết.
Đi  trong căn phòng, A Đông cau mày.
Mùi trong căn phòng  đúng là của cấp .
Cảm nhận  sự  đổi  nét mặt của A Đông, trưởng tàu vội vàng mở cửa sổ,  đó nhanh chóng thu dọn căn phòng.
“Trưởng tàu, ông chủ nhờ  đưa thứ  cho ,    xem xong sẽ  đó là gì. Ngoài ,   còn ,  hôm qua đến tìm ,    xử lý xong cả , sẽ  bao giờ đến  phiền  nữa, xin  hãy yên tâm.”
Nói xong, A Đông bật đoạn ghi âm hôm qua Sở Y Nhất  đưa.
Sau khi trưởng tàu  thấy, đồng tử co , rõ ràng là   quen .
“Đồng chí, nhờ  chuyển lời cho ông chủ,    lô hàng  là của  , nhưng xinh   hãy yên tâm, từ đầu đến cuối,    ý nghĩ động  lô hàng đó, bao gồm cả lô di vật văn hóa  cảnh sát mang ,  nghĩ  chủ ý  cũng là để bảo vệ hàng của ông chủ, xin đồng chí nhất định  báo cáo tình hình thực sự cho ông chủ.”
Trưởng tàu với lời lẽ thành khẩn, kéo tay A Đông, suýt nữa  rơi nước mắt .
“ thế,  nhất định sẽ  rõ tình hình với ông chủ, ngoài  cũng xin trưởng tàu yên tâm, ông chủ của chúng   tin tưởng , nếu  thì cũng sẽ   tay giải quyết giúp khi  thấy  gặp chuyện.”
Trưởng tàu tim đập loạn xạ,   ư?
Bàn tay Lưu Dịch dài đến bao nhiêu, đêm qua  xảy  chuyện, đêm nay  giúp  giải quyết  ?
Xem   chuyến tàu    nhiều tai mắt của  .
Anh   khỏi kinh hãi, cũng may bản  còn    tay, nếu  thì chẳng  đắc tội với    ?
Hiện tại cũng ,   ai uy h.i.ế.p  nữa.
...
Anh   đồ vật trong tay, suy nghĩ một lúc là  , Lưu Dịch  thể   đây là thứ gì, nhưng   vẫn đưa thứ  cho  , đó là thành ý của  .