“Chú Lưu, cháu mang thức ăn tự  nấu đến, lát nữa đến giờ ăn, nhờ  mang  hâm  là  thể ăn  . Cháu  Dao Dao  , dạo  huyết áp của chú   định nên đồ ăn  khá đạm bạc, chú cứ yên tâm mà ăn.”
Sở Y Nhất đặt hộp cơm trong tay lên tủ cạnh giường,  đó  rõ với ông cụ vài câu.
“Được , vẫn là cháu chu đáo,  chú ăn chán cơm canh ở nhà ăn , cháu để đó .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông cụ thích cả gia đình thằng Cố,  thấy   thích thì tâm trạng   lên, cảm thấy cả  cũng thoải mái hơn.
“Chú Lưu, dạo  chú thế nào ? Sao cháu   chú  đau đầu chóng mặt?”
Thân thể của ông cụ  cường tráng, nhưng cũng  một  vấn đề nhỏ, tuổi tác cũng lớn , gần bảy mươi , ở một mức độ nào đó vẫn sẽ  một  vấn đề nhỏ.
Sở Y Nhất đoán là ông cụ  cao huyết áp nên mới chóng mặt.
“Hì,  , mấy đứa đừng lo, chú còn khỏe lắm, bọn họ cứ bắt chú  nhập viện, chú   ở đây,  ở   bằng ở nhà cả.”
Ông cụ cằn nhằn, bày tỏ bản  bất mãn vì  ràng buộc.
Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất  , trong mắt hiện lên nụ , ông cụ  còn phát cáu nữa.
“Họ cũng là vì lo nghĩ của sức khỏe của chú, ở đây điều dưỡng cũng thấy yên tâm hơn.”
Sở Y Nhất an ủi vài câu.
“Hừm...”
Ông cụ hừm một tiếng, cuối cùng   gì.
Trò chuyện với ông cụ một lúc, Sở Y Nhất nháy mắt với Cố Hướng Đông,  đó   khỏi phòng bệnh.
Đi về phòng bệnh của  Giang Ngải Lạc.
Tiểu Bảo  Sở Y Nhất   khỏi nhà, thầm nghĩ    chắc là  thăm  Giang Ngải Lạc,    theo  lưng Sở Y Nhất nhân lúc ông nội đang trò chuyện với bố.
“Mẹ.”
Vừa  khỏi cửa   thấy Sở Y Nhất ở gần đó, Tiểu Bảo kêu lên.
“Saocon   theo đến đây?”
Sở Y Nhất   ngạc nhiên khi  đầu   thấy Tiểu Bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-661.html.]
“Con  cùng   đến đó.”
“Ồ,    chung với , nhưng chúng    ngoài mua ít đồ .”
Đi thăm  khác cũng  thể  tay  ,  thích hợp cho lắm.
Thế là Sở Y Nhất dẫn theo Tiểu Bảo, hai    ngoài bệnh viện mua một ít đồ  mới   bệnh viện.
Vừa tới tầng phòng bệnh của  Giang Ngải Lạc,  thấy vài  chạy về một hướng.
Ngoài tò mò thò đầu,  về phía cửa phòng bệnh gần đó đang tấp nập  qua .
Cô cũng  qua đó,   phòng bệnh, ôi, thật trùng hợp, là phòng bệnh của  Giang Ngải Lạc.
Sở Y Nhất dẫn theo Tiểu Bảo, khó khăn lắm mới len lỏi qua đám đông ở ngoài cửa  , vẫn   vứng   thấy tiếng “ầm ầm”, âm thanh thứ gì đó  ném xuống đất vang lên.
Sở Y Nhất giật , chăm chú , trong phòng bệnh  ba giường,  hai  ở đó,  bên cạnh Giang Ngải Lạc chắc là  của cô bé.
Vậy   đầu giường  ném thứ gì đó chính là Đường Hân mà Giang Ngải Lạc nhắc đến ư?
Cô còn  thấy Giang Sơn, lúc  đang sầm mặt  bên giường  Đường Hân.
“Em về  ,  xử lý xong việc ở đây là về.”
Liếc  thấy càng lúc càng đông  tụ tập ngoài cửa, sắc mặt  khó coi, đè nén lửa giận trong lòng, kiên nhẫn  với Đường Hân.
“Về ư? Tại  em  về? Dành  gian riêng tư cho  và  phụ nữ  bên  ?”
Đường Hân giơ ngón tay chỉ  Chu Lộ đang  ở đầu giường, hung hăng đến mức  xem còn tưởng là đang bắt quả tang chồng và bồ nhí ngoại tình.
“Anh Sơn, em và  về nhà ,  đưa cô  đến bệnh viện là  là tận tình tận nghĩa ,  bác sĩ và y tá ở đây, họ sẽ chăm sóc cô  thật , chúng  về thôi.”
Đường Hân hiện tại vô cùng hối hận, đáng lẽ cô   nên để Giang Sơn  về chuyến ,  Giang Sơn chăm sóc  phụ nữ , cô  bắt đầu hoảng sợ, cảm thấy  những thứ  thể nắm bắt  nữa.
Cô  nắm chặt cánh tay Giang Sơn, sợ nếu buông  sẽ  giữ    nữa.
“Đường Hân,   dì  quên  phận của  , bố và  của cháu mới là chính thức,  pháp luật công nhận, họ  ly hôn một ngày nào,  cháu vẫn là vợ của bố cháu, giờ  cháu đang đau ốm, bố cháu đến thăm thì  ? Không nên ư? Hơn nữa, tại   cháu  thành  như thế, trong lòng dì   ,  là để cháu   mặt  ?”
Giang Ngải Lạc như sắp bùng nổ, bla bla  một tràng, giờ   mới hiểu, hóa     giường bệnh mới là vợ cả, bồ nhí đúng là hung hăng càn quấy, quang minh chính đại đến đây cướp giật đàn ông.
Nghe những  xung quanh xì xào bàn tán, Đường Hân cảm thấy nóng mặt, tuy rằng cô  luôn coi  là nửa  của Giang Sơn, nhưng  một sự thật  thể chối cãi, đó là Chu Lộ  dù  cũng là vợ hợp pháp của Giang Sơn.