Sự thật  khiến cô   chút ngượng ngùng, trong lòng  khỏi bắt đầu oán hận Giang Sơn, chính vì   cứ trì hoãn   thủ tục với Chu Lộ nên cô  mới trở nên danh  chính, ngôn  thuận.
“Lạc Lạc, con bớt  vài câu, con ở đây chăm sóc cho  thật , lát nữa bố sẽ  .”
Nhìn thấy Đường Hân lúng túng  đó, Giang Sơn  vài câu với Giang Ngải Lạc,  đó kéo Đường Hân xuyên chen qua đám đông   ngoài.
Thấy hai  bước  khỏi phường, đám đông mới giải tán.
“Lạc Lạc...”
Nghe  tiếng gọi, Giang Ngải Lạc ngẩng đầu lên, hóa  là Sở Y Nhất và  Cường.
“Dì,  Cường.”
Dù tâm trạng    nhưng cô bé vẫn  vui vẻ khi  gặp họ.
“Mẹ, đây là dì và  mà con  kể với , hai   cứu con  tàu, còn chăm sóc con  chu đáo.”
Giang Ngải Lạc vui vẻ đưa Sở Y Nhất đến gặp , giới thiệu với cô  những  bạn  quen.
Nhìn thấy Sở Y Nhất và Tiểu Bảo, Chu Lộ lập tức nở một nụ  dịu dàng  một khuôn mặt điềm tĩnh.
“Xin chào,  khi Lạc Lạc về  kể  với  về hai , cảm ơn hai   cứu Lạc Lạc, cảm ơn hai   chăm sóc con bé.”
Cô   thẳng dậy,  vén chăn xuống giường.
“Đừng  bước xuống, chúng  đến đây để thăm cô và Lạc Lạc.”
Sở Y Nhất vội vàng tiến đến , ngăn cản  Lạc Lạc xuống giường, đỡ cô   yên, kéo chăn lên đắp cho cô .
“ tên là Sở Y Nhất, đây là con trai , Trầm Cường.”
Sở Y Nhất   phụ nữ  mặt,  ánh mắt bình tĩnh của cô , như thể như     gì ảnh hưởng đến cô ,  kìm  khen ngợi tâm tình của cô .
“Cháu chào dì.”
Tiểu Bảo vội chào hỏi  của Lạc Lạc.
“Chào cháu, chào hai ,  là Chu Lộ,  vinh hạnh  quen   .”
“Lạc Lạc, mang ghế đến cho dì với   con.”
Đứa trẻ     gì cả, hừm.
Chu Lộ mỉm   con gái, con bé  vẫn còn là một đứa trẻ,  nhiều chuyện còn  hiểu, nhưng   nếu    ở bên nhắc nhở thì con bé sẽ  ?
Lạc Lạc giờ mới phản ứng, vội  tìm chiếc ghế dài mang đến.
“Dì ơi, dì  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-662.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Y Nhất  gật đầu.
“Em đừng tìm nữa,    .”
Tiểu Bảo thấy cô bé đảo mắt  xung quanh, chắc là vẫn đang tìm một chiếc ghế dài, nên thì thầm với cô bé.
Nghe xong, Lạc Lạc  ngốc nghếch, gật đầu,    bên cạnh .
“Lạc Lạc, con và   ngoài mua giúp  ít đồ,  đói ,  ăn chút gì đó.”
Chu Lộ  cô bé bên cạnh đang dốc hết lòng với , trong lòng chợt thấy ấm áp,   chút tự trách ,  thể  thật yếu ớt,  để cho một cô bé nhỏ tuổi đến chăm sóc .
“Hả? Mẹ,  đói  ? Giờ con  đây,  đợi con nhé.”
Từ khi cô bé về tới giờ,  cô bé  ăn gì, lúc nào cũng  ăn  ngon, hiếm khi cô  với cô bé rằng cô đang đói và  ăn chút gì đó, Giang Ngải Lạc khỏi   là vui  bao nhiêu.
Cầm hộp cơm chạy  ngoài, Tiểu Bảo  Sở Y Nhất  lon ton  theo .
“Nói như thế  thể là  mạo , cô Sở.”
Chu Lộ dường như  hạ quyết tâm  nhiều, ban đầu cúi đầu, lúc   ngẩng đầu lên  Sở Y Nhất bằng ánh mắt kiên định.
Sở Y Nhất cũng đoán  cô đuổi bọn nhỏ  ngoài là  chuyện   với .
“Có chuyện gì thì cô cứ , nếu   thể giúp  thì nhất định sẽ  khoanh tay  .”
Chu Lộ thở phào nhẹ nhõm,   lên tiếng.
“Cô Sở, cô cũng  thấy , chồng của    phụ nữ khác, còn  thì...”
Nói đến , Chu Lộ rõ ràng   phiền muộn, nhưng  điều chỉnh  ngay  đó.
“Có lẽ   còn nhiều thời gian nữa, Lạc Lạc vẫn còn nhỏ,   lo lắng, bố con bé      thể quan tâm đến nó mấy phần, nếu  thể thì trong khi   tiếp xúc mới con bé, xin cô hãy chăm sóc cho Lạc Lạc.”
Người phụ nữ ,  quan trọng  và chồng, duy nhất Lạc Lạc,  đến Lạc Lạc, trong giọng điệu ẩn chứa một nỗi buồn khó tả, đây chính là tấm lòng của một  .
Chu Lộ  Sở Y Nhất, một vẻ mặt cầu xin, cô  thật sự  còn cách nào khác, nhưng nếu  ứng cử viên khác thì cô  cũng sẽ   những lời  với Sở Y Nhất.
Một lúc lâu , Sở Y Nhất cũng   lời nào.
Ánh sáng trong đôi mắt Chu Lộ từ từ mờ , dường như  một  thở trong cơ thể đang từ từ rút cạn, cả  thả lỏng, dường như đang  mệt.
“...”
Sở Y Nhất đột nhiên lên tiếng,  Chu Lộ  ngẩng đầu .
“  thể nào nhận lời với cô.”
“Không ,  , tại  đường đột quá, chắc là  cô giật , cô đừng để bụng...”