Thôi bỏ , đại cục cứ để   lo liệu,  chỉ cần tuân lệnh, hao tổn tâm trí để  gì.
A Tín rời khỏi  bao lâu thì  một  trai vội vàng chạy tới, ghé  tai A Đông  nhỏ mấy câu, A Đông hai mắt sáng lên, ngay cả khóe miệng cũng nhếch lên.
“Vậy còn chờ gì nữa, thông báo cho các  em, hành động thôi.”
Sau đó  trai  té khói chạy .
A Đông châm một điếu thuốc, dựa  tường, chập chờn,  khuôn mặt nở nụ  rạng rỡ.
“Anh Sơn,  thứ  chuyển lên hết ,  đừng lo.”
Mãi cho đến khi những thùng hàng cuối cùng  chất lên toa  tàu thì Giang Sơn mới thở phào nhẹ nhõm,   mệt mỏi ngả   ghế nhắm mắt .
Dù , nỗi lo lắng trong lòng vẫn ám ảnh   một thời gian dài  thể tan biến.
Cũng mong là   suy nghĩ quá nhiều, chuyến   suôn sẻ,    thể về sớm để chăm sóc Chu Lộ và Lạc Lạc.
Trước đây hình như  Lạc Lạc  Chu Lộ sắp  phẫu thuật,   cũng   thời gian hỏi rõ tình hình cụ thể, hi vọng  chuyện sẽ kịp thời.
Dù    cũng  chuyện quan trọng cần giải quyết,       ở bên cạnh bọn họ.
Nếu   thể  phẫu thuật thì chứng tỏ vẫn đề  quá nghiêm trọng, chắc là  thể giải quyết .
Giang Sơn an ủi chính .
Cũng chỉ  thể an ủi bản  như thế mà thôi.
Đi  nửa chặng đường, trời yên biển lặng,  chuyện suôn sẻ. Giang Sơn dần yên tâm hơn, tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng nguôi ngoai đôi chút.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chậc chậc, Giang Sơn còn  hai bàn chải,   những thứ   thường thấy ở thành phố, chẳng trách nhóm  nước ngoài  trả giá cao như thế.”
A Tín vây quanh lô hàng  họ mang về,    cảm khái.
“ tiền  cao bao nhiêu cũng vô ích, đây là đồ của tổ tông chúng , những  nước ngoài  là cái thá gì,   ý , cũng   mua mấy thứ của chúng  về để  gì.”
Khác với A Tín lải nhải, A Đông   lời nào, chỉ  từng chiếc thùng  mở .
“Anh  xem, ông chủ sẽ xử lý những thứ  như thế nào?”
A Tín  đầu  A Đông ở  lưng,  kìm  hỏi.
“    ,   .”
A Đông kiên quyết lắc đầu, đùa gì thế, đây là chuyện ông chủ quyết định,  cần bọn họ quan tâm, nhiều lắm là thi hành mệnh lệnh  .
“Sao  ngày càng chẳng thích  chuyện với , con   quá giả tạo, rõ ràng là bản  cũng đang nghĩ trong lòng, nhưng ngoài miệng thì   những lời chính thức, vô vị, thật là vô vị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-672.html.]
A Tín bĩu môi, lắc đầu  bỏ .
Có ư?
A Đông tự hỏi, cuối cùng lắc đầu  chắc chắn. A Tín  dạo   xoi mói  của  ,   là một  , ông chủ bảo   sang đông,   tuyệt đối sẽ   sang tây, thi hành giỏi như thế, hừm.
Anh  chắc chắn là đang ngưỡng mộ ganh tỵ,  gì thế, còn công kích cá nhân.
   cũng thực sự  tò mò về chuyện ông chủ sẽ xử lý lô hàng  như thế nào, cầm trong tay thì quá nan giải . Có  nhiều thứ ở đây  rõ nguồn gốc, nếu lộ  ngoài thì bọn họ nhất định sẽ  thể giải thích rõ ràng.
Không cầm trong tay thì họ  thể để ở ? Có thể xử lý như thế nào?
Chà, cũng khó giải quyết quá.
  thể chắc chắn là Giang Sơn  chuyển  , cũng , việc  ăn   gặp ai thì diệt  đó.
Thực , Lưu Dịch    lưỡng lự như A Đông, liên hệ xong viện bảo tang quốc gia,  rõ  chuyện  xảy ,  đó hai bên vui vẻ đạt  thỏa thuận.
Lô hàng   trở thành tài sản của viện bảo tàng, nó  thu hút vô   đến xem trong nhiều năm qua.
Giang Sơn đưa hàng đến nơi  gặp rủi ro dọc đường, giờ   mới   thở phào nhẹ nhõm.
“Các   kiểm kê hàng hóa, đến lúc đó mang sang cho ông chủ Lý.”
A Đông xuống tàu,  với  đàn ông luôn  theo .
“Vâng,  Sơn, giờ em  đây.”
Sau đó   rời .
“Anh Sơn, chúng  cũng đến nhà  trai của em đón Đào Đào , mấy hôm nay  gặp thằng bé, em nhớ nó quá.”
Đường Hân kéo cánh tay của Giang Sơn, dè dặt .
Trên đường , tính khí của Giang Sơn  khác lạ, sắc mặt cũng  , cứ lạnh lùng với cô , cô  cũng  dám đối với   như  đây.
Ngay cả khi   đề xuất đón con trai  lúc , đó cũng là một giọng  thương lượng.
“Ừm, ,  thôi, cùng  đón thằng bé về nhà.”
Giang Sơn lúc  cũng  còn áp lực tâm lý, đối với Đường Hân thái độ cũng trở  như cũ, nhẹ nhàng .
“Được.”
Đường Hân nở nụ .
Trước khi cả hai  thể bước  khỏi nhà ga, họ   một  đàn ông đuổi theo chặn .