Hai  con nương tựa  , nhưng  ngờ rằng sức khỏe  sa sút, mắc bệnh như , thấy thời gian  còn nhiều, cô  càng    về tìm  nhà của  nữa, hà cớ gì  để họ trải qua nỗi đau  tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Tuy nhiên,  thứ  đời đều   sẵn sự an bài, cô   ngờ rằng  sẽ gặp  bố và  trai ở đây, cô   vui mừng,  thấy bố   xe lăn,  hình cường tráng, dường như cũng trải qua nhiều thăng trầm.
Con  phụng dưỡng mà cha   còn, Chu Lộ cảm thấy   bất hiếu. Khi cha  tuổi  cao, cần   bên cạnh chăm sóc thì cô    thể ở bên.
Nếu   cô   thể vượt qua ải  thì nhất định cô  sẽ về nhà.
Sở Y Nhất  Chu Lộ,  cô   thể đang nhớ  gì đó nên  lên tiếng.
Một lúc , cô  thấy tiếng thở dài của Chu Lộ.
“Khi còn trẻ,   mắt  , tưởng là cả đời dựa dẫm nhưng cuối cùng    gì. Hiện tại xem , bố  sớm  thấu  chuyện, trách    lời của bố…”
Vốn dĩ đây là cái gai trong lòng cô , chôn ở nơi sâu nhất trong lòng,   nghĩ tới, càng     khác nhắc tới, nhưng hiện tại, cô   thể điềm tĩnh  , như thể cô    là nhân vật chính trong xích mích yêu hận , mà chỉ là một  ngoài cuộc.
“Cuộc đời dài như thế, sẽ  gặp một vài kẻ khốn nạn, chị    gì cả, chị  thể buông bỏ  đó chứng tỏ chị cũng  buông bỏ chính ,   sẽ càng  hơn, tất cả đều vẫn còn kịp.”
Sở Y Nhất  sắc mặt Chu Lộ  đổi một lúc, ánh mắt lúc đầu từ mơ màng chuyển sang sáng tỏ, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi  thấy cô  suy nghĩ  nhiều,  thể   thoải mái như  cũng coi như  buông bỏ .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cô  đúng,  thứ vẫn còn kịp.”
Chu Lộ nở nụ  từ đáy lòng.
Lạc Lạc  khỏi phòng bệnh, thấy ở cửa  ông cụ  xe lăn, , đó là ông ngoại.
“Lạc Lạc…”
Cô bé thấy  khó chịu khi thấy ông ngoại đang gọi .
“Chúng  sang đó  một lúc, ông với   chuyện   với cháu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-679.html.]
Hôm đó gặp cô bé  cảm thấy  thích, vô hình trung lúc nào cũng  đến gần cô bé, thấy cô bé sợ  lo lắng,  buột miệng  rằng sẽ cùng cô bé đến gặp , hóa  từ  giờ   là ý nghĩ nông nổi, mà đều là duyên phận.
Ngày hôm đó  thấy  con họ trong phòng bệnh, ông cụ ngoài mặt tỏ vẻ bình thản, nhưng thực  trong lòng  rối bời, con gái bé bỏng nhiều năm  gặp, nay  gặp  trong phòng bệnh, bên cạnh cô  chỉ  Lạc Lạc.
Khi đó, cô   ngần ngại đoạn tuyệt với ông để  ở bên  đàn ông , ngay cả bóng dáng cũng   thấy.
Trong lòng ông  tức giận  đau lòng, chỉ tiếc rèn sắt  thành thép. Ông  nuôi nấng con gái hơn hai mươi năm,   là xuất sắc nhất nhưng cũng là đứa trẻ thông minh xinh ,  tài  tình, nay  tự  khổ  thành kết cục như thế.
Cho nên ngay lúc đầu Chu Xương  đẩy ông  về.
Sau khi về nhà, ông  nhờ Chu Xương hỏi thăm tình hình của Chu Lộ, khi  cô  mắc bệnh nhiễm trùng tiết niệu, ông im lặng một lúc lâu.
Sau đó, Chu Xương tìm gặp ông,  rằng thận của Lạc Lạc  thích hợp với Chu Lộ, hai  sẽ tiến hành phẫu thuật ghép thận. Ông tự nhủ quả thận của ông cũng thích hợp với Chu Lộ, ông   Lạc Lạc hiến một quả thận của  cho Chu Lộ.
Ông im lặng, nếu  thể thì ông nguyện sẽ đổi quả thận của , nhưng Chu Xương và Chu Lộ đều là con ruột của ông, họ  lớn , ông   quyền quyết định những chuyện .
Chu Xương tự nhủ,  nhiều năm trôi qua, vì  cảnh gia đình, họ  từng  tìm Chu Lộ, dù  cô  cũng là một phần tử của gia đình . Cho dù  thế nào thì họ cũng nợ cô , Lạc Lạc vẫn là một đứa trẻ, nên ông  dùng của  để đổi.
Ông nên hạnh phúc, những đứa trẻ ông  giáo dục,  em hòa thuận,   trai  yêu thương em gái , trái tim ông cũng  đau, tại   để các con của ông  trải qua những điều ?
Bây giờ   ánh mắt dè dặt của Lạc Lạc, ông  cảm thấy xót xa.
Ông đột nhiên    chuyện  với Lạc Lạc, để một đứa trẻ lựa chọn điều gì? Không cần, vì  ông  Chu Xương, nhưng cuối cùng    gì.
“Lạc Lạc, đừng sợ, cháu  chỉ một , phía  cháu còn   ,   mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất cho cháu, ông ngoại cảm ơn cháu  dũng cảm  lên cứu con gái của ông, cảm ơn cháu.”
Ông cụ  Chu Xương,    Lạc Lạc.
Lạc Lạc  ngờ ông ngoại   như  với  những lời đó, cô bé vô cùng lúng túng.