“Thím,   vẫn  khỏe, họ luôn nhắc đến thím.”
Tiểu Thuyên chống tay lên đầu gối,  thẳng lưng. Cậu  từ nhỏ  quậy phá,  thím đánh  ít , thật  trong lòng   vẫn còn sợ Sở Y Nhất, nhưng đồng thời   cũng   ơn cô, bởi vì  Sở Y Nhất,   mới  tiếp tục phạm , mới  sa chân  con đường sai lầm.
“Khỏe là  , chú của cháu  đây từng  với thím là cháu  đến đây, thím cũng  dọn dẹp xong phòng cho cháu , cháu  cất đồ  , thím  nấu chút gì cho cháu ăn.”
Sở Y Nhất  thể  thấy sự thận trọng của Tiểu Thuyên, nhưng  một  chuyện  thể  thành lời, Tiểu Thuyên vẫn cần từ từ cảm nhận, khi cảm nhận  sự quan tâm và yêu thương chân thành của   dành cho  thì tự nhiên sẽ thấy yên tâm hơn.
“Khai Tâm, con đưa  về phòng nghỉ ngơi ,   nấu cơm cho .”
“Vâng ạ, con   . Anh ơi, em dẫn  về phòng nhé.”
Khai Tâm kéo tay Cố Tiểu Thuyên, kéo  đến căn phòng mà Sở Y Nhất  chuẩn  sẵn cho  .
“Cảm ơn em.”
“Anh đừng khách sáo, ba    , chúng  là  một nhà, cả gia đình cùng giúp đỡ lẫn .”
Cô bé là viên ngọc sáng duy nhất trong lòng bàn tay của nhà họ Cố, năm nào trở về cũng  cả nhà cưng chiều, đặc biệt là các  trai trong nhà, thực sự là cầu  ước thấy.
Cho nên cô bé cũng  yêu thích các  trai của , hiện tại  cả  tới nhà, đương nhiên  đối  với  cả .
“Đây, cho em , thứ em  thích ăn.”
Tiểu Thuyên lấy trong túi  mấy quả đào tươi, những quả đào  là   lên núi hái. Trước đây, mỗi  cô bé trở về đều bảo họ dẫn lên núi hái,   nào cũng ăn tận mấy quả.
Cho nên   Tiểu Thuyên tới đây, đặc biệt hái một ít mang đến cho cô bé ăn.
“Ôi,  cả,  ngờ   mang đến thứ , thật  quá, cảm ơn  cả.”
Khai Tâm thích ăn đào, đủ các loại đào, quả đào trong tay  cả đỏ tươi mọng nước, cầm lên  thể ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, cô bé chỉ  há miệng cắn một miếng, vị ngọt của nước đào tràn đầy trong miệng.
“Ôi, rửa , con bé ,   hấp tấp giống hệt lúc bé thế, thứ gì cũng cho thẳng  miệng.”
Mặc dù Tiểu Thuyên  rửa qua  đó, nhưng   nghĩ cả đường bôn ba, rửa  sẽ  hơn,  ngờ cô bé  nhai ngấu nghiến như thế.
Cô bé tỏ vẻ đắc ý,    để ý Cố Tiểu Thuyên đang  gì.
Cố Tiểu Thuyên thấy cô bé đang ăn vui vẻ, khuôn mặt nuông chiếu  cô bé.
“Tiểu Thuyên, cháu cất đồ xong ? Ra ngoài ăn chút gì  .”
Trong nồi còn một ít cơm,  ăn vội, sợ thằng bé đói nên nấu một bát cơm chiên trứng, bưng   thấy Tiểu Thuyên  nên cô nên gọi  phòng   một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-688.html.]
“Dạ dây ạ.”
Cố Tiểu Thuyên vẫn  trả lời thì Tiểu Khai đáp  ,  đó cô bé kéo tay Cố Tiểu Thuyên  ngoài.
“Đi thôi, chắc là  đang đói lắm ,  ăn cơm  .”
Cố Tiểu Thuyên  Tiểu Khai kéo  khỏi phòng.
Từ xa  thấy  bàn  bát cơm chiến trứng vàng óng, lúc  thím ở nhà cũng từng nấu cho họ ăn, ngon lắm, lâu lắm    ăn, bây giờ bụng  kêu réo rắt, Tiểu Thuyên  khỏi nuốt nước bọt.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Sợ cháu đói lắm , thời gian ngắn, cháu ăn lấp bụng  , đợi đến tối chú út và em trai về, chúng   cùng  ăn cơm.”
Sở Y Nhất    đẩy cơm đến  mặt Cố Tiểu Thuyên,  đó rót cho   ly nước  đưa sang.
“Cảm ơn thím.”
“Không , cháu ăn  , thím sang  dọn giường. Khai Tâm, con   đến giúp  ?”
Sợ Tiểu Thuyên  hổ nên Sở Y Nhất định cùng Khai Tâm rời , như thế thì   cũng  cần  gò bó khi ăn cơm.
“Con  ,   một  , con  ở  đây ăn cơm với .”
Tiểu Khải thẳng thừng từ chối , Sở Y Nhất lắc đầu bất lực đành  một  đến phòng Tiểu Thuyên.
Cố Hướng Đông    thấy Tiểu Thuyên đang   ghế đẩu, thấy   về,   vội  .
“Chú út.”
“Ừm,  ,   nơi đây sẽ là nhà của cháu, cháu  chăm chỉ  việc. Ồ, đúng , cháu   những công việc gì?”
Cố Hướng Đông cất những thứ trong tay , lập tức hỏi Tiểu Thuyên nghĩ thế nào.
“Chú út, cháu   suy nghĩ gì,   công việc nào cháu  thể  ...”
Tiểu Thuyên bắt đầu lúng túng,  thứ ở đây đều mới toanh,  đụng đến bao giờ,   với điều kiện như  thì  thể   những gì.
“ mà chú út ơi, cho dù   gì thì cháu cũng  thể chịu cực , cháu sẽ chăm chỉ học.”
Mặc dù   nhưng   vẫn  việc chăm chỉ để đạt  một  thành tích.
“Ái chà, Cố Hướng Đông, Tiểu Thuyên  đến,   rành nơi đây,  bảo thằng bé  suy nghĩ gì, đừng gấp gáp, đợi  khi thằng bé quen  lên kế hoạch cũng  muộn.”