Đứng ngoài hàng là một  phụ nữ  bốn mươi năm mươi tuổi, bởi vì  Sở Y Nhất  thấu là  đến bảy mươi tuổi nên   phát bánh trung thu miễn phí, bà  sinh  oán giận.
Bà  quái đản .
Các bác xếp hàng   thấy lo lắng, đúng thế, nhiều  thế   phát bao nhiêu bánh trung thu, tốn bao nhiêu tiền,    chuyện tốn tiền    kết quả gì như thế?
“Cô gái, bánh trung thu  thực sự  ăn  , chắc   thứ gì   chứ?”
Bác gái  nhận  bánh,  thấy  phụ nữ  thế, nheo mắt  mấy  chiếc bánh trung thu   nhận ,  đó hỏi với vẻ  chắc chắn.
“Bác yên tâm, đây là những sản phẩm đặt  mới nhất của cửa hàng chúng cháu, còn hạn sử dụng, nguyên liệu sử dụng đều là hàng , đều  thể ăn , hơn nữa cháu đảm bảo với bác rằng hương vị  ngon, nếu bác còn  tin thì bác hãy  đây...”
Nói xong, Sở Y Nhất cầm bánh trung thu trong tay bà cụ,  đó xé bao và cho thẳng  miệng, chẳng mấy chốc  ăn sạch bánh trung thu.
Bây giờ,      yên tâm ,  phụ nữ mưu kế  thành, rời khỏi đám đông trong cơn thịnh nộ.
Bà cụ mặt mày hớn hở cầm bánh trung thu  nhận miễn phí mang về nhà.
“Cháu ngoan, mau đến đây, xem nội mang thứ gì ngon đến cho cháu ?”
Bà cụ  về đến nhà  gọi cháu trai của , rõ ràng là cháu trai cũng  lớn , nhưng bà cụ vẫn gọi như thế.
Cục trưởng Lưu hôm nay  nghỉ phép, lúc  đang   ghế xem báo,    như , trong vô thức  bác bỏ.
“Mẹ,    tốn tiền mua đồ cho nó ,   với  bao nhiêu  , đừng  chiều chuộng nó như thế.”
“Ai   chi tiền ,    tiêu tiền, đây là bánh trung thu  xếp hàng nhận miễn phí đấy, con xem   mấy, cho cháu trai ngoan ăn.”
Bà cụ  cho là như thế, cháu ngoan của  thì  thương, hừm.
Nghe  đến bánh trung thu, cục trưởng Lưu ngước  những thứ    cho con trai.
“Bà nội, bà nội nhận miễn phí hả? Chẳng  giống hệt loại ba con mang về nhà  ?”
Cục trưởng  dậy  tới xem, quả nhiên là như ,  ngày hôm qua Sở Y Nhất  đến đơn vị, đặt hai hộp bánh trung thu ở chỗ bảo vệ, nên   cũng  bánh trung thu chỗ cô trông như thế nào, trong tay bà cụ đang cầm chẳng  là bánh trung thu của cửa hàng Sở Y Nhất  ?
“Mẹ, thế  là thế nào?”
“Mẹ       chuyện gì? Cô gái đó  ngoài cổng miễn phí phát bánh trung cho thú những  già  bảy tám chục tuổi,   thấy nên đến xếp hàng thôi.”
Bà cụ  thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-697.html.]
Cục trưởng Lưu ngẩng , Sở Y Nhất  cũng quá...
Chà...
“Phù, cuối cùng cũng hết  . Tiểu Thuyên, chúng  thu dọn thôi, về nhà đón Tết trung thu.”
Hoàng hôn buông tia nắng cuối cùng  biến mất trong làn mây, đám  Sở Y Nhất cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi phát xong những chiếc bánh trung thu cuối cùng.
Gọi Tiểu Thuyên  cùng   thu dọn bàn, băng rôn… thu dọn hết  thứ, đóng cửa hàng, lê những bước dài  về nhà.
“Tiểu Thuyên, cháu và Tiểu Bảo khiêng bàn  trong sân, đặt ở nơi  thể  thấy mặt trăng, lát nữa chúng  sẽ cùng  ăn cơm.”
Sở Y Nhất ở trong bếp  rán món cuối cùng,  tranh thủ gọi hai đứa trẻ trong sân.
“Vâng.”
Tiểu Thuyên nhanh chóng cùng Tiểu Bảo chuyển bàn  trong sân.
“Anh, ,  đúng, đừng để ở đây, để bên  một chút, ở đó mới  thể  thấy mặt trăng.”
Tiểu Khải vây quanh bàn, giúp hai  tìm vị trí  nhất.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vợ, em  xem, thời gian trôi nhanh thật,  một cái Tết trung thu nữa  đến, thêm vài tháng nữa là Tết cũng đến ...”
Bọn trẻ ở trong sân,  đây chỉ bé tý,  chớp mắt  trưởng thành . Tiểu Thuyên  thành niên , Tiểu Bảo cũng thì  đại học , trở thành lứa sinh viên nhỏ tuổi trong trường đại học.
Khai Tâm cũng nuôi từ lúc còn mặc tã, giờ thành một cô bé .
Cố Hướng Đông  đây cũng  nghĩ   già,  thể cường tráng,  thể  đó là độ tuổi huy hoàng nhất của một  đàn ông, nhưng hiện tại  các con,  thật sự cảm thấy   già .
Bọn trẻ cũng  lớn ,   thể  già  ?
Mọi  vội vã tiến về phía .
“Sao thế? Bộ trưởng Cố của chúng  đang cảm khái ngày tháng trôi qua , thời gian   mất ?”
Sở Y Nhất  sang  thấy Cố Hướng Đông đang trông bọn trẻ trong sân, vẻ mặt đầy cảm khái.
Cố Hướng Đông nghĩ như , thật   nhiều  Sở Y Nhất cũng nghĩ như , điều khác biệt là cô  rằng cuộc sống của bọn họ, cuộc sống của tất cả  dân Trung Quốc sẽ ngày càng   hơn, trong lòng càng thêm mong đợi.