Sao thế? Sa thải   ?
Càng nghĩ càng cảm thấy  cam lòng, cô  đột nhiên từ  giường  dậy,  ở chỗ đó một lúc lâu  cử động,   cô  rốt cuộc   gì.
Cửa hàng tạp hóa Vô Ưu.
“Y Nhất, con bé Chu Tiểu Nguyệt hôm nay   đến  ? Có ý gì thế,  định đến nữa ?”
Chu Lộ thò đầu   cửa, hôm nay cô  đến đây cũng khá trễ, nhưng lúc  vẫn  thấy bóng dáng cô bé Chu Tiểu Nguyệt .
“Em   nữa,  ai  với em, em   .”
Sở Y Nhất quyết định   nhàm chán, cô bé  đến   đều , dù  cô cũng chẳng .
“Rốt cuộc em đang nghĩ thế nào? Chuyện   chúng  cũng   điều tra rõ, cũng   cô bé  rốt cuộc   thực sự...”
Chu Lộ  bao giờ quên chuyện xảy   , trong lòng cũng mắc kẹt một cái gai khiến cô  cảm thấy khó chịu và hoang mang mỗi khi nghĩ đến.
“Chị Lộ, nếu là thật thì chị nghĩ sẽ chỉ  một  ?”
Dù  thì Sở Y Nhất cũng  tin.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu Chu Tiểu Nguyệt  đến cửa hàng của bọn họ nữa thì nghi ngờ của bọn họ thật sự  thể khiến   cảm thấy ấm ức, nên cô sẽ đến thẳng nhà của Chu Tiểu Nguyệt,  đó chân thành mời cô    cửa hàng của .
 nếu cô  tự tìm đến và chủ động yêu cầu    việc thì cũng đáng để xem xét .
“Chị Lộ,   gì to tát cả, chị đừng quá lo lắng. ‘Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn’, gặp vấn đề nào thì  kế hoạch tương ứng để ứng phó là  .”
Chu Lộ  dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của cô, bất lực thở dài.
“Em cũng điềm tĩnh thật, nếu như thực sự đặt một quả b.o.m hẹn giờ bên  thì   ? Chẳng  ngày nào cũng  nơm nớp lo sợ, chị vẫn  sống thêm vài năm nữa.”
“Chị  gì thế, chị  sống đến một trăm tuổi, nhưng mà chị Lộ, em chỉ  đến  một ngày, cửa hàng ở bên cạnh   thế?”
Sở Y Nhất cầm một nắm hạt dưa,  cắn hạt dưa   đến cửa,  từng dòng  qua  ở cửa hàng bên cạnh, rõ ràng   đến để mua đồ, bởi vì khi từng  họ rời , trong tay chẳng  gì cả.
“Bên cạnh , hình như là cửa hàng  thể tiếp tục kinh doanh  nữa, đang định chuyển nhượg cửa hàng, hai hôm nay   nhiều  đến xem cửa hàng .”
Chu Lộ cũng thò đầu  ,  thấy  một đám khác đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-703.html.]
“Ồ, là  ,  chúng  cũng sang đó xem .”
Sở Y Nhất chợt lấy  tinh thần, ném hạt dưa trong tay trở  đĩa  bàn,  đó kéo Chu Lộ  về phía cửa hàng bên cạnh.
“Ôi dào, chị   , em  một  là  ...”
Chu Lộ với vẻ mặt từ chối, nhưng cô  phản đối cũng vô hiệu, cô   Sở Y Nhất kéo  cửa hàng bên cạnh.
“Chà, ngọn gió nào thổi hai cô chủ đến đây.”
Ông chủ Ngô  Sở Y Nhất và Chu Lộ, nở nụ  chào hỏi.
“Ông chủ Ngô,   chuyển nhượng cửa hàng  ?”
Người trong cửa hàng lúc   nhiều nên ông chủ Ngô cũng  thời gian trò chuyện với Sở Y Nhất bọn họ.
“Không  cách nào,  kinh doanh cửa hàng  bằng hai bà chủ  một  hai , cửa hàng chúng  kinh doanh  ,  sợ hai  chê , dạo  ngày nào chúng  cũng chịu lỗ, nên nếu còn tiếp tục kéo dài thì chỉ tổn thất càng nhiều, nên  mới quyết định chuyển nhượng cửa hàng.”
Ông chủ Ngô kiên nhẫn giải thích với Sở Y Nhất và Chu Lộ.
“Thật sự  là tiếc, chị em chúng   đây còn ,  hàng xóm  như ông chủ Ngô đây thực sự là quá  , nếu   kinh doanh cửa hàng  nữa thì chúng  chắc chắn  quen lắm.”
Ban đầu khi họ mở cửa hàng, ông chủ Ngô cũng giúp đỡ  nhiều chuyện,  nhiệt tình thẳng thắn nên họ vẫn thích   với ông chủ Ngô, bây giờ    sắp   thì   nỡ.
“Ha ha,   bữa tiệc nào  tàn, quen  là duyên phận,  cũng  vui khi quen   .”
Ông chủ Ngô  tâm lý  ,  con đường đều dẫn đến La Mã, nếu mở cửa hàng thất bại thì nhất định sẽ  con đường khác, chỉ cần vạch kế hoạch  là .
“Với hoài bão của ông chủ Ngô,    việc gì cũng  thể vực dậy.”
Sở Y Nhất thực sự ngưỡng mộ sự bình tĩnh trong  việc và sự rõ ràng   việc của ông chủ Ngô.
“Chà, cô chủ Sở,  là thế ,  nhượng cửa hàng   cho cô, giao cho các   còn thấy yên tâm hơn, chúng  cũng  là hàng xóm với   lâu , cô xem cho một con  là , cô thấy thế nào?”
Ông chủ Ngô  một vài  lác đác trong cửa hàng,   hai  phụ nữ  mặt, trong lòng chợt nảy  ý nghĩ như .
“Ông chủ Ngô,  đừng  đùa thế,  mua  cửa hàng   gì chứ? Chúng  chỉ  hai cửa hàng  bận tối mắt tối mũi, nếu còn mua thêm của  thì   đến là mua  gì,  xem chúng  chỉ  vài ,  thể trông coi  hết ?”