Chu Tiểu Nguyệt càng  sắc mặt càng trắng bệch, họ chỉ  đổi ít thứ,   trở thành kẻ trộm .
Còn   tù,  mà .
“Bà chủ, bà chủ, cháu cầu xin dì, giờ cao đánh khẽ, hãy tha cho bọn họ, đó là bố của cháu, xin dì hãy nể mặt cháu đừng so đo với ông , hãy tha cho bọn họ một , cháu đảm bảo,  , cháu tuyệt đối  dám nữa.”
Chu Tiểu Nguyệt giữ chặt Sở Y Nhất đang  thẳng về phía , sốt ruột cầu xin.
Chà chà.
Sở Y Nhất  Chu Tiểu Nguyệt giống như  một kẻ ngốc.
“Cuối cùng cháu  thừa nhận  ?”
Chu Tiểu Nguyệt ngẩng đầu  ánh mắt của Sở Y Nhất, vô thức buông bàn tay đang kéo lấy tay cô.
Bà chủ  ý gì?
“Trước đây dì  cho cháu một cơ hội, cháu  tiết lộ ý tưởng ngày Quốc khánh của chúng  với bố của ,  đó qua mặt chúng , kiếm   nhiều tiền. Lần đó, dì  từng hỏi cháu rằng cháu và cửa hàng đó  liên quan gì với  , nhưng cháu  trả lời dì như thế nào,  dì đổ oan cho cháu,  thì hiện tại cháu  với dì những lời  là  ý gì?”
Sở Y Nhất  Chu Tiểu Nguyệt, cũng  còn nhỏ nữa,    những chuyện thiếu suy nghĩ như thế?
Bố của cháu ư? Nể mặt cháu nên tha cho ông  một ?
Khi hai bố con các  hợp sức lừa dì, tại  bạn   về vấn đề thể diện, bây giờ sự việc  bại lộ thì  đến  chuyện tình cảm với dì,   là  quá muộn  .
Hơn nữa, giữa họ  tình cảm sâu đậm ?
“Còn nữa, dì nghĩ là cháu hiểu lầm ,   là dì  tha cho bố cháu, mà là ông   vi phạm pháp luật, ông   trả giá cho  lầm của , cháu đến cầu xin dì,   là tìm sai   ? Dù  cũng   dì bảo ông  , cũng   dì bắt ông  , dì  thể  gì cả.”
Nói xong, Sở Y Nhất   Chu Tiểu Nguyệt lấy một cái,   định rời .
Đi  hai bước dường như  nhớ  gì đó nên  dừng chân .
“Còn nữa, nếu  chuyện  đến nước  thì cháu  thích hợp tiếp tục  việc ở cửa hàng chúng   nữa, cháu hãy rời khỏi đây, coi như là chúng   giữ thể diện cho cháu .”
Vốn dĩ cô  thể tố giác với đồng chí cảnh sát, Chu Tiểu Nguyệt chắc chắn  nhúng tay  chuyện , nhưng dù  cô  cũng còn nhỏ, nể tình cô   lời ông chủ Chu nên cô  cho cô  thêm một cơ hội.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Tiểu Nguyệt ngẩn   ở đó,  bóng dáng rời  của Sở Y Nhất, đầu óc choáng vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-734.html.]
Còn Sở Y Nhất   cửa hàng, việc đầu tiên  chính là mở nhà kho, chuẩn  giải quyết “thứ ” mà bố  Chu Tiểu Nguyệt gửi đến cho .
Chẳng bao lâu , ngoài cửa của cửa hàng tạp hóa Vô Ưu chất một đống đồ.
Mọi  đều khó hiểu khi  thấy những thứ mới toanh  chất đống  cửa, cũng   bà chủ cửa hàng    gì.
“Này cháu,   định  gì thế? Không cần những thứ  nữa ?”
Một bác gái  những đôi giày  vương vãi  sàn, đôi mắt lộ vẻ đau lòng,  kìm  hỏi Cố Tiểu Thuyên vẫn đang ném đồ về phía .
“Bác gái, những thứ  đều là bọn cháu   khác lừa, chất lượng  , bà chủ phát hiện nên bây giờ chúng cháu cùng  tìm  và xử lý những sản phẩm kém chất lượng .”
Hôm đó Cố Tiểu Thuyên   Sở Y Nhất  như , vẻ mặt  lẽ cũng giống bác gái bây giờ, cảm thấy  hiểu và cũng  đau lòng.
Tuy những thứ   chất lượng   gì, nhưng cũng đều là những thứ mới toanh, thật đáng tiếc khi nó  tiêu hủy.
 bản  vẫn còn  kịp mở miệng thì Sở Y Nhất  lên tiếng .
“Tầm   xa chút, nếu  gần quá thì chúng   thể sẽ chịu một ít tổn thất, nhưng nếu  xa thì chúng   thể lấy   hình tượng   hủy của cửa hàng, như thế thì các khách hàng sẽ nghĩ rằng chúng  là một cửa hàng đáng tin cậy,  bán hàng kém chất lượng, việc kinh doanh    thể sẽ ngày càng  hơn.”
Cố Tiểu Thuyên  xong  hiểu vì  Sở Y Nhất   như .
Hơn nữa càng nghĩ càng cho rằng cách giải quyết  là một cách  .
Vậy nên   cũng tích cực phối hợp.
“Ái chà, đúng là tạo nghiệp, bao nhiêu thứ như  giải quyết như thế . Hay là thế , nếu các   cần nữa thì hãy cho chúng , chúng  sẽ chia giúp các .”
Bác gái nghĩ thầm nếu bảo bản  xem những thứ  tiêu hủy ở  mặt thì  lẽ bác  sẽ đau lòng đến mấy ngày.
“Xin  bác, những thứ   thể cho bác.”
Sở Y Nhất từ phía   , dứt khoát trả lời bác gái.
“Tại ? Các  thà tiêu hủy cũng   cho chúng , đây chẳng  là tạo nghiệp chướng ?”
“ thế, đúng thế.”