“Bố, ăn cơm thôi.”
Ông chủ Chu từ khi  tù, ngoại trừ  chuyện với khách trong cửa hàng, ở nhà căn bản   gì.
Giống như bây giờ,  con Chu Tiểu Nguyệt  chuẩn  cơm nước, gọi ông  ngoài ăn cơm, nhưng ông cũng  đáp  một lời nào.
Chu Tiểu Nguyệt  khỏi cau mày, cô     theo  bưng bát cơm  ngoài.
Chỉ thấy bà nháy mắt với cô ,   hướng ông chủ Chu đang  và bĩu môi.
Chu Tiểu Nguyệt liếc , trong lòng  vui,     phòng bếp.
Mẹ cô  thở dài, đành  một   sang đó.
“Ăn cơm thôi.”
“Ăn cái gì chứ, nếu   tại cái con bé c.h.ế.t tiệt đó thì   thể  trong ? Bà xem giờ nó đủ lông đủ cánh , một lời nhẹ nhàng cũng   , trong mắt còn   bố  .”
Ông chủ Chu liếc  phòng bếp, tức giận .
“Ôi trời, ông  nhỏ tiếng thôi.”
“Nhỏ tiếng ư? Tại    nhỏ tiếng, gia đình   đến lượt nó gánh vác .”
“Rầm.”
Chu Tiểu Nguyệt đặt chiếc bát  tay xuống bàn.
“Mọi  ăn , con còn  chuyện   ngài.”
Nói xong, cô   thẳng  cửa.
Đi nhanh  một lúc, cô  dừng , dựa  một cây cột ven đường thở hổn hển.
Vừa  cô    cuộc  chuyện của chabố  , trong lòng cảm thấy ấm ức và chán nản.
Thì  trong lòng bọn họ đều cho rằng tất cả chuyện  đều là do cô  gây , nhưng chuyện   liên quan gì đến cô ?
Cũng chính ông bảo cô  đến cửa hàng tạp hóa, thăm dò  thông tin gì cũng  ông, cuối cùng  xảy  chuyện, tại   đổ hết trách nhiệm lên  cô .
Để cứu bố, để cứu cái gia đình , cô   bỏ   nhiều công sức, đặt nửa đời  của   trong đó,  họ  bao giờ  một câu thương cô .
Vừa   suy nghĩ về điều đó, cô   vô thức  đến cửa hàng tạp hóa.
Hiện tại, cửa hàng tạp hóa vẫn mở cửa  ban đêm, từ xa  thấy đèn bên trong sáng trưng, thỉnh thoảng   tiếng  .
Nghe thấy tiếng  , cô  ngơ ngác trong giây lát,  đây cô  cũng là một thành viên trong ngôi nhà ấm áp đó, cũng từng cùng họ  chung một chiến tuyến, nếu   những chuyện đó thì giờ đây cô   ở cùng họ .
 tất cả  thể    nữa.
“Này,  đừng , em thấy dì  đúng đó,  khách hàng công nhận thì chúng   thử , nên  hãy đội nó .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-750.html.]
Chu Thanh Thanh lấy một lô mũ Sở Y Nhất  mua, đuổi theo Cố Tiểu Thuyên chạy khắp cửa hàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đó rõ ràng là chiếc mũ của nữ đồng chí,     đội nó.
Cố Tiểu Thuyên cố hết sức né tránh, Chu Thanh Thanh    đuổi kịp, hai  cù cưa một lúc, cô   kiên nhẫn  nữa.
“Cố Tiểu Thuyên, rốt cuộc   đội  ?”
Thở hổn hển vì mệt, cô  dậm chân, cau mày  đó,  đó tức giận  Cố Tiểu Thuyên.
Phía  là Sở Y Nhất và Chu Lộ, hai    hiểu ý và .
Cố Tiểu Thuyên thở dài, khựng ,  đầu  Chu Thanh Thanh  ở phía , như thể cam chịu    cúi đầu.
Chu Thanh Thanh  , cầm lấy mũ đội lên đầu Cố Tiểu Thuyên, chỉnh trái xoay .
Cả hai  ngay chính giữa cửa  ,  khuôn mặt Chu Thanh Thanh nở nụ  rạng rỡ, Chu Tiểu Nguyệt xuyên thấu trong bóng tối càng thêm oán hận.
Tại , cùng một , tại   khác  thể sống  hơn , cô    gánh chịu nhiều thứ như , sống trong bóng tối,   thấy ánh sáng ban ngày.
“Cô, dì,    xem Tiểu Thuyên đội   ?”
Giúp Cố Tiểu Thuyên sửa mũ, Chu Thanh Thanh nghiêng , lộ  Cố Tiểu Thuyên đang lúng túng đội mũ  đó.
Cố Tiểu Thuyên càng khó chịu hơn khi thấy ánh mắt của ba nữ đồn chí tập trung  .
Cậu  đưa tay  giật lấy chiếc mũ, còn  chạm  thì Chu Thanh Thanh  trừng mắt .
Bàn tay Cố Tiểu Thuyên đông cứng tại chỗ.
“Được , Thanh Thanh, cháu đừng  khó Tiểu Thuyên nữa, nó là đàn ông, mặt  mỏng,  chịu đựng  cháu giày vò như thế.”
Chu Lộ   tiếp  nữa, trừng mắt  cháu gái của ,   với Cố Tiểu Thuyên.
“Dì cứ để mặt cô  quậy phá.”
Tuy là trách móc, nhưng trong lòng cũng vui vẻ, điều đó chứng tỏ là trong lòng Cố Tiểu Thuyên còn  Thanh Thanh, nếu   hai đứa trẻ  thật sự ở bên  thì với tính tình của Cố Tiểu Thuyên, Thanh Thanh cũng sẽ  chịu vất vả.
Nghe Chu Lộ  xong, Cố Tiểu Thuyên  chần chờ nữa, vội vàng cởi mũ  tiện tay đội lên đầu Chu Thanh Thanh.
“Anh đội  , em đội mới ,  em đội .”
Chu Thanh Thanh vô thức sờ chiếc mũ  đầu, ngẩng đầu  Cố Tiểu Thuyên đang nghiêm túc khen  xinh , cô  chỉ cảm thấy mặt  chút nóng bừng.
“So sánh với  thì em chắc chắn  hơn , cần gì   .”
Cúi đầu, thì thầm một câu.
“So với  khác thì em cũng .”