Lạc Lạc ở trong văn phòng,   ghế, mãi cho đến khi cầm một tách  nóng trong tay thì mới dần ấm dần lên.
“Lạc Lạc, con hãy  với thầy giữa con và bạn học  xảy  chuyện gì? Tại  bạn   đối xử với con như thế?”
Thầy giáo vội lên tiếng hỏi khi  thấy tâm trạng Lạc Lạc   định hơn, ông   hỏi thì  ,  hỏi  Chu Lộ  thấy  vui.
“Thầy,   thầy  hiểu sai một chuyện , Lạc Lạc là   hại, thầy  hỏi con bé ? Chẳng lẽ  nên hỏi học sinh   ? Tại   bắt nạt Lạc Lạc nhà chúng .”
Chu Lộ phản bác gay gắt, thầy giáo  chút bối rối.
“Lạc Lạc,  hỏi con, mặt của con   là  chúng đánh ?”
Nghe  Lạc Lạc hỏi câu , thầy giáo lo lắng cực độ, ông   mới  giáo viên chủ nhiệm  bao lâu,   gặp  những chuyện ?
Quan trọng là ông  vẫn   gì, cũng đừng trách phụ  tức giận, điều càng khiến họ tức giận hơn chính là họ  tận mắt chứng kiến con   bắt nạt,  phụ  nào  thể chứng kiến  chuyện .
“Là bọn họ.”
Lạc Lạc do dự một lúc  thừa nhận, nhưng cô bé cũng , nếu thừa nhận thì  thể sẽ   nhiều chuyện sẽ  đổi khác .
“Lạc Lạc...”
Chu Lộ đau lòng nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Lạc.
Xem  Lạc Lạc  đám trẻ  xa  bắt nạt   ngày một ngày hai,  mà cô      gì.
Cảm giác tội  trong lòng  thể  nên lời, Lạc Lạc của cô  bất lực  bao khi một  đối mặt với bao nhiêu đứa trẻ  .
“Không sợ,  đến  đây,    sẽ luôn ở bên con.”
Chu Lộ  kiểm soát  nước mắt nữa, nhưng  thầy giáo của Lạc Lạc ở đó, cô   lau nước mắt nhân lúc   ai để ý.
“Con yên tâm,  nhất định sẽ đòi  công bằng cho con.”
Cuối cùng, Chu Lộ  đưa Lạc Lạc về nhà.
“Lạc Lạc, con chịu nhiều ấm ức như thế,     cho  ?”
Cô  xoa đầu Lạc Lạc, đôi mắt xót xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-778.html.]
Vốn nghĩ rằng sức khỏe của    lên , cũng  thể kiếm  tiền  , hiện tại  lập gia đình mới với  La, Lạc Lạc  theo  sống một cuộc sống  hơn và hạnh phúc hơn .
   từ lúc nào, hình như mối quan hệ với Lạc Lạc  chút xa cách,  đây Lạc Lạc chuyện gì cũng chia sẻ với cô , nhưng từ  khi ở cùng với  La, Lạc Lạc   lâu  trò chuyện với cô  .
Cô bé  bạn học bắt nạt ở trường, chịu ấm ức lớn như  nhưng    với cô  một lời nào, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
 thực  điều  cô  càng khó chịu hơn, càng tự trách  hơn đó là cô    gì cả.
“Mẹ,   gì , chẳng qua chỉ là giữa bạn học với  ầm ĩ chút thôi mà.”
Lạc Lạc sợ Chu Lộ buồn,  như   chuyện gì.
“Lạc Lạc...”
Chu Lộ  thể chịu đựng  nữa, thương xót Lạc Lạc, bản   xứng  , nước mắt chảy dài  má.
“Mẹ,  đừng  nữa, con chỉ  thương một chút, lúc nhỏ chẳng  cũng va chạm suốt ,   .”
Nghe thấy Lạc Lạc đang an ủi , Chu Lộ càng đau lòng hơn.
“Lạc Lạc,  là  của con, ở  mặt con,   cần con  hiểu chuyện,  gì con cứ  với em, giờ con vẫn còn nhỏ,  sẽ che mưa chắn gió cho con, con chỉ cần ghi nhớ rằng  ai  thể  thế  con và   ai quan trọng bằng con trong lòng .”
Lạc Lạc ,    đổi,   yêu thương nhất vẫn là con, nên con đừng đóng cửa trái tim  .
Lạc Lạc cúi đầu, nắm lấy một ngón tay của , tuy ngoài miệng   quan tâm,  , nhưng vết thương ở   cô bé, nỗi đau ở trong tim cô bé,   thể thực sự  quan tâm.
So với những tổn thương , điều khiến cô bé thấy khó chịu hơn chính là  cách giữa cô bé và .
La Văn Quyên  thích bọn họ, nhưng cô bé  dám  chuyện gì  mặt  lớn, nhưng   nghĩa là cô bé  thể  gì  lưng với Lạc Lạc.
Cô bé  thích La Văn Quyên, cũng  thích sống ở đây, nếu  thể thì thà sống ở ngôi nhà cũ của bọn họ, cho dù ở đó   gì, nhưng đó là nhà của chính cô bé, hiện tại, nơi  chỉ mang  cho cô bé cảm giác ăn nhờ ở đậu.
Tuy nhiên, vì   ở đây nên dù  thích cô bé cũng  rời , cô bé chỉ   gần .
“Mẹ  nấu đồ ăn cho con, con nghỉ ngơi     ? Nếu  chỗ nào thấy khó chịu thì đừng  cố chịu đựng,  ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Không hiểu  Lạc Lạc  thở phào nhẹ nhõm khi  thấy    ngoài, phản ứng như  khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
Sau khi ăn trưa, Lạc Lạc chủ động  với Chu Lộ rằng cô bé   theo đến cửa hàng tạp hóa.