“Vậy nên, mặc dù họ  xin  , nhưng  thể  chấp nhận,  mãi mãi sẽ  tha thứ cho họ. Không chỉ ,  còn  để cho càng nhiều học sinh   khóe miệng  xí của họ.”
“Hôm nay   đây là vì  ,    là  đầu tiên trong trường  đối xử như , tất nhiên  cũng sẽ   là  cuối cùng. Có thể một  bạn trong  các bạn  từng trải qua hoặc đang trải qua những điều mà   .  mong các bạn sẽ  yếu đuối nữa, bởi vì sự yếu đuối và nhượng bộ của các bạn sẽ chỉ trở thành lý do để họ vô cớ bắt nạt bạn hơn, vì  chúng    lên,  cách phản kháng, bởi vì từ đầu đến cuối chúng    gì sai, họ mới là  là sai.”
“Trong một ngôi trường, ngoài học sinh  thì là giáo viên, giáo viên là một nghề thiêng liêng  bao nhiêu, dạy dỗ và giáo dục con .  mong rằng các thầy cô cũng  thể thực sự gánh vác trách nhiệm của , xứng đáng với niềm tin và sự kính mến của các học sinh dành cho , đừng trộn lẫn những thứ khác trong một mối quan hệ thuần khiết ...”
Không   bao nhiêu  bên  sân khâu  thể lắng  những gì  , Lạc Lạc chỉ cảm thấy rằng    tất cả những gì  thể.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô bé  ,  đang đợi cô bé  sân khấu, còn  chú La đang nở nụ  từ tận đáy lòng.
Cảm ơn  , cảm ơn    tin tưởng, cảm ơn    cho phép   cơ hội  mạnh dạn để  những gì  .
Cuối cùng, cả Giang Ngải Lạc và La Văn Quyên đều rời khỏi trường học, họ cùng  chuyển đến một ngôi trường khác.
Tuy nhiên, những gì cô bé   sân khấu  để  ấn tượng sâu sắc, gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho nhiều , trong một thời gian dài, trong trường  còn xuất hiện hiện tượng bắt nạt học sinh nữa.
“Lạc Lạc  đến trường mới học  ?”
Chu Lộ   về cửa hàng tạp hóa, Sở Y Nhất quan tâm hỏi.
“ thế, thủ tục   xong, hôm nay chính thức  học .”
Chu Lộ  bỏ hết tảng đá lớn  đó ở trong lòng xuống, nhưng cô  vẫn lo lắng, sợ Lạc Lạc  thích ứng  với môi trường mới và bạn học mới,  càng lo lắng   chuyện như   xảy   .
“Mọi chuyện  giải quyết xong ,  chị vẫn rầu rĩ ?”
Sở Y Nhất  Chu Lộ,   vẻ như  trút bỏ gánh nặng, giải quyết  vấn đề, ngược  đang cau mày,  vui.
“Chị lo lắng Lạc Lạc ở trường học mới  dễ thích nghi.”
“Chị  tin tưởng Lạc Lạc, em nghĩ rằng trải qua chuyện  , con bé  trưởng thành hơn  nhiều, con bé  xử lý   chuyện đó, nên em tin con bé  năng lực,  dũng khí đối mặt với càng nhiều thử thách hơn, điều chị nên  là  buông tay cho con bé  bay .”
Lạc Lạc là một đứa trẻ  suy nghĩ,  thể  thấy qua cách con bé xử lý chuyện đó, ‘ một ngày đàng học một sàng khôn’, Lạc Lạc nhất định sẽ  để  ngã cùng một chỗ đến hai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-788.html.]
Nhìn thấy dáng vẻ kiên định của Sở Y Nhất, Chu Lộ cũng  lây nhiễm, trong lòng vô thức thoải mái hơn.
Hai  dừng cuộc trò chuyện bởi tiếng ồn ào trong cửa hàng  thu hút sự chú ý của họ.
“Đây là ‘cửa hàng tạp hóa Vô Ưu’ ?”
Trong ánh mắt  trai lộ  vẻ khinh thường,     quanh cửa hàng, lời  khiến  khác  thấy khó chịu.
“Bên ngoài  tên, nếu   chữ thì  thể  đây rốt cộc là nơi nào?”
Chu Thanh Thanh cũng  nuông chiều  , nở nụ , vẻ mặt  đổi, cự cãi .
“Cô  thái độ gì thế? Đây là thái độ với khách hàng của  ? Chẳng   cửa hàng các   thái độ   với khách hàng  ,  thấy thì cũng chẳng  gì.”
Anh  tiện tay lấy một thứ gì đó, tùy tiện lật  xem  vứt  cái ‘bụp’  đất,  đó tạo  vết nứt.
“Chất lượng đồ ở đây cũng tệ quá,  ném nhẹ một cái  hỏng ,    đây? Đừng  bắt nạt khách hàng chúng .”
“Là   vứt nó, từ  cao rơi xuống   thể   vấn đề , nếu  nhảy từ  lầu xuống thì   chừng cũng mất  tay chân gì đó đấy.”
Chu Thanh Thanh giận tím mặt, cầm thứ  ném hư.
“Thứ    ném hư , chúng   thể nào bán   nên   bồi thường cho chúng .”
“Dựa  cái gì, nếu cô  thái độ  với  một chút thì  cũng  đến mức tức giận mà run tay  rơi cái thứ  xuống, nên vẫn là vấn đề ở các .”
Anh  nhún vai,  như   chuyện gì.
“Anh...”
Chưa từng thấy  nào    hổ,  mặt dày như thế, nên Chu Thanh Thanh cũng     gì.
“Chàng trai,  đến cửa hàng tạp hóa của chúng   gì thế, chắc   đến tìm chúng  cãi  chứ?”