Anh   vui buông cổ áo bác  .
“ từng đến khi các  tuyển dụng,  phù hợp với những điều kiện của các , tại     thể đến  việc?”
“Vì  phụ trách nhà máy  chính là .”
Sở Y Nhất từ văn phòng  tới, giây phút     thấy Sở Y Nhất, vô thức lùi về phía  một bước.
Người phụ nữ    là  phụ nữ đáng sợ ở cửa hàng tạp hóa đó ? Tư duy logic  tỉ mỉ,  đó họ   chiếm hời, cuối cùng còn suýt nữa  bắt đến đồn cảnh sát.
Giờ   cảm thấy sợ hãi khi  thấy  phụ nữ .
“Cô, cô,  cô  ở đây?   cho cô , chuyện    qua , cô cũng   tổn thất gì cả, cô đừng  bám lấy  buông  đấy.”
Anh  run rẩy , sợ Sở Y Nhất  gọi điện báo cảnh sát.
“Chậc chậc, chẳng những đầu óc     mà ngày cả lỗ tai cũng   , chẳng      ,  là  phụ trách nhà máy .”
“Người phụ trách ư? Cô   là bà chủ ?”
Anh  nghi ngờ  Đường Cường,  phụ nữ  từ  tới,  là ông chủ của nhà máy ?
Ôi trời, gần đây bản  chắc chắn  hợp với  phụ nữ .
“Có vấn đề gì ? Đây là bà chủ của chúng .”
Đường Cường   giữa Sở Y Nhất và thanh niên  mặt  xảy  chuyện gì, nhưng rõ ràng cũng   chuyện  lành gì,  thái độ của Sở Y Nhất là  thể  .
“Chị, chị,  phiền , giờ  sẽ ,   là  mà.”
Nói xong,   chán nản bỏ chạy,  chạy   đầu  vì sợ Sở Y Nhất  tha cho  .
“Cậu  gây chuyện với em ?”
Đường Cường hỏi Sở Y Nhất.
Sở Y Nhất kể cho họ  chuyện  đây, cả hai  mới hiểu vì      Sở Y Nhất sợ hãi như chuột  thấy mèo.
Trong lòng chẳng những   chút đồng cảm nào mà ngược  chỉ cảm khái, hừm.
Ngày hôm , Đường Cường và Cố Tiểu Thuyên xuất phát đến Thâm Quyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-792.html.]
Ngoại trừ thủ đô , Cố Tiểu Thuyên chỉ  quê hương công xã Hòa Bình ,   nơi nào khác nữa chứ đừng  đến Thâm Quyến, nơi kinh tế phát triển và  hơn đại lục.
Phong tục xã hội khác , cảnh quan nhân văn khác  khiến   thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Bộ dạng của cháu hệt như  đầu chú  mới đến đây, lúc đó chú nghĩ rằng cùng một thế giới, đều là lãnh thổ của Trung Quốc,  còn  một nơi khác biệt như thế , cuộc sống của họ    hơn chúng  nhiều ?”
Đường Cường  dáng vẻ ngơ ngác của Tiểu Thuyên,  nhớ tới  đầu tiên đến đây,  lẽ còn phản ứng hơn cả  .
Tiểu Thuyên gật đầu đồng ý, cuộc sống của  dân ở đây  vẻ  hơn nhiều so với đại lục.
“Đây là sự phát triển và tiến bộ của thời đại, cháu  cần ghen tị với họ, cháu  tin thím của cháu,  hàng ngàn   lý tưởng cao  như thím của cháu, cuộc sống của chúng  sẽ ngày càng   hơn, thực , so với mười năm , chẳng   hơn nhiều  đúng ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đây cũng là sự thật, Tiểu Thuyên  gật đầu.
Đường Cường    đặt gói đồ trong tay xuống,  căn phòng đang mở cửa,  với Tiểu Thuyên.
“Chúng  ở một phòng nhé, chú  hứa với thím  chăm sóc  cho cháu.”
“Dạ, chú Cương,   , cháu thích ở cùng với chú,  cảm giác an .”
Ở trong môi trường lạ lẫm ,   thực sự  rụt rè, nên Cố Tiểu Thuyên chỉ   ở cùng Đường Cường.
Sau khi hai  sửa soạn xong, Đường Cường dẫn Tiểu Thuyên  tìm ông chủ Ngưu.
Điều khiến Cố Tiểu Thuyên  ngờ là     thấy một  đáng lẽ  nên ở nơi đó.
Bởi vì Sở Y Nhất  bàn bạc  đó với ông chủ Ngưu, nên Đường Cường và Cố Tiểu Thuyên đến cũng   gì nhiều, họ đến thăm ông chủ Ngưu.
“Thế nào? Lần  đến   là chỗ chúng     đổi lớn ?”
Ông chủ Ngưu và Đường Cường trạc tuổi , hơn nữa lúc   một thời gian tiếp xúc, quan hệ giữa hai   vẻ  thiết hơn  nhiều.
Lại một  nữa  thấy Đường Cường, ông chủ Ngưu nhiệt tình với   hơn   .
“ là   đổi,   chứ chỗ các  phát triển cũng nhanh thật, nhưng gió xuân  đổi thì   thổi đầu tiên là các  đấy, phát triển nhanh là chuyện bình thường,  tin rằng  bao lâu nữa, đợi đến khi  đến chỗ chúng  thì cũng sẽ  cảm giác như thế.”
So với quê hương, sự phát triển của thủ đô về  mặt  hơn  nhiều, Thâm Quyến ở một đẳng cấp khác so với thủ đô, Đường Cường tin chắc rằng sẽ ngày càng  hơn.
“Anh  cái  thì  tin, giờ thời đại khác , những  như chúng  cũng càng  càng  sức lực.”