“Nếu như gặp  chuyện gì đó, đừng giấu trong lòng, nhất định   với em,  lẽ em  thể giúp  ?” Sở Y Nhất  Cố Hướng Đông đang lau khô chân cho , nếu  quyết định cùng chung sống cả đời với  đàn ông đang ở  mặt ,  thì bọn họ  giống như một cặp vợ chồng,  nạn cùng chia.
“Anh  .” Cố Hướng Đông véo  mặt Sở Y Nhất và dịu dàng .
“Cố Hướng Đông, đôi tay của   nãy đang sờ  chân em, bây giờ  sờ  mặt em.” Sở Y Nhất định thần ,  chút khó chịu, vươn chân đá về phía của Cố Hướng Đông. Cố Hướng Đông tóm ,   đôi chân thon thả của cô.
Sở Y Nhất cảm thấy tư thế hiện tại của   gì đó  đúng lắm, tay cô thì đang chống ở  phía , còn đôi chân thì   đàn ông của  giữ trong tay, cô cứ cảm giác tư thế  giống như đang dụ dỗ Cố Hướng Đông .
Bầu  khí lúc   chút ám , ánh mắt của Cố Hướng Đông tựa như vực sâu, hút lấy bản ,  ngừng rơi xuống.
“Mẹ, về phòng ngủ thôi, Tiểu Bảo buồn ngủ .” Giọng của Tiểu Bảo vang lên, hai  giật  vội vàng  dậy và  thẳng.
“Em về phòng ngủ đây,  cũng nghỉ ngơi sớm .” Sở Y Nhất cúi đầu , vội vàng rời khỏi phòng của Cố Hướng Đông.
Cố Hướng Đông thở dài, xem   bản  trở thành chính thức,  vẫn còn một đoạn đường dài cần  .
Ngay khi Sở Y Nhất  trở về phòng của , cô tắt đèn và dắt Tiểu Bảo  lên giường, trải qua một hồi lâu, trong lòng cô vẫn  thể nào bình tĩnh .
“Mẹ,   sai , câu chuyện    là kể như .” Sau khi Sở Y Nhất kể sai câu chuyện   bao nhiêu , cuối cùng  bé từ bỏ, “Mẹ, hôm nay con    chuyện nữa, con  ngủ thôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Y Nhất cũng thở phào nhẹ nhõm, cô cũng   hôm nay trạng thái của     nữa,    thể kể câu chuyện thành  như thế . Không nên dẫn dắt bọn trẻ   con đường sai lầm.”
Không bao lâu , Tiểu Bảo bên cạnh  ngủ say, tiếng thở đều đều truyền tới. Còn Sở Y Nhất, cô vẫn  tỉnh táo,  hề buồn ngủ.
Sao bây giờ cô  thèm khát cơ thể của Cố Hướng Đông , chẳng  chỉ là  sờ  chân thôi , tại  đến lúc  vẫn  thể nào bình tĩnh .
Cố Hướng Đông ở phòng bên cạnh cũng gặp rắc rối tương tự,  lăn lộn  giường một hồi lâu  thể nào ngủ , tinh thần của  e là chỉ  lập tức chạy  ngoài, mang vác một thứ gì đó nặng  3 kg để tập luyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-94-co-kien-quoc-muon-ly-hon-voi-tran-chieu-de.html.]
Sáng hôm  ngủ dậy,  quầng thâm  mắt của đôi bên, trong lòng đều  suy nghĩ giống  nhưng chẳng ai  .
“Chú ba, thím ba, hai  mau về nhà xem . Bác cả đang cãi  với vợ của bác cả.” Cố Tiểu Trụ chạy tới thở hổn hển  với Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất.
Cả hai  .
“Chú  , ai bảo con chạy qua đây tìm chú với thím ?” CHd  tắm  hỏi Cố Tiểu Trụ.
“Bố cháu bảo cháu đến, bố cháu thấy hai bác đang tức giận nên bảo cháu qua tìm chú với thím nhỏ.”
“Cháu về  , lát nữa chú với thím sẽ qua đó.”
“Vâng.” Cố Tiểu Trụ  chạy về  ngừng.
“Chúng  qua đó  thích hợp ? Mười phần hết chín phần là đều vì chúng , đừng để đến lúc đó  chỉ tay  em!” Mặc dù Sở Y Nhất  quan tâm, nhưng   khác cứ hết   đến  khác chỉ  mặt mắng chửi, cô cũng cảm thấy  dễ chịu.
“Em  cần qua , Tiểu Bảo vẫn  dậy nữa, em ở nhà trông thằng bé ,  qua đó xem .” Cố Hướng Đông vỗ vỗ vai của Sở Y Nhất,  an ủi, “Để em chịu thiệt thòi .”
Sở Y Nhất bĩu môi, còn   thiệt thòi .
Cố Hướng Đông hiếm khi thấy dáng vẻ  của cô,  hôn lên trán cô  vội vã chạy qua nhà họ Cố.
Còn   sân nhà,    thấy tiếng  của Trần Chiêu Đệ, “ gả  gia đình họ Cố của bao nhiêu năm , nhẫn nhục chịu khó, kể cả   công lao thì cũng  khổ lao chứ, tại  bây giờ    đến bước . Cố Kiến Quốc,   , rốt cuộc    sống yên   .”
Cố Kiến Quốc  xổm ở một bên, hai tay đút  trong túi áo theo thói quen, cau mày   lời nào.
“Rốt cuộc là vì  thế? Mới sáng sớm mà  cãi  như  ,  sợ    .” Khi Cố Hướng Đông bước  cổng sân,  thấy  trai  đang cau mày.
“Sợ  chê  hả, chị  cái gì để   chê  nữa. Gia đình họ Cố thật là ghê gớm, từ nhỏ đến lớn, từ già đến trẻ, ai cũng thích vợ của em, chỉ  cô     còn chị thì cái gì cũng  . Không cần   cái gì,  cái gì, đều là chị sai.” Trần Chiêu Đệ  thấy Cố Hướng Đông, cô  nhớ tới Sở Y Nhất. Đều bởi vì  phụ nữ đó, Tiểu Xuyên   sai một chút nào. Kể từ khi Sở Y Nhất đến nhà họ Cố, cô   một ngày nào sống yên , Sở Y Nhất chính là ngôi  chổi.