Thục Phi ỷ thế sợ, nàng mỉm , lười biếng dậy, nào còn vẻ đau ốm như đó, thong thả tới mặt Phó Nhiêu.
“Phó Nhiêu , để bổn cung phân tích con đường tương lai của ngươi cho ngươi, nếu ngươi cung, chắc chắn Hoàng hậu sẽ lôi kéo ngươi, ngươi và đối nghịch. Đương nhiên, nhất định ngươi nghĩ rằng Hoàng hậu sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc của ngươi, thì sai , Hoàng hậu sẽ lợi dụng ngươi, chờ ngươi sinh con xong sẽ lập tức trừ khử ngươi, đó nàng nuôi dưỡng con của ngươi, tranh đoạt vị trí Thái tử với Tam Hoàng tử của bổn cung. Còn ngươi thì , cuối cùng sợ là ngay cả c.h.ế.t như thế nào cũng , chắc ngươi từng chuyện của Trân Phi và Đại Hoàng tử nhỉ?”
Vẻ mặt Phó Nhiêu thẫn thờ, chợt nhớ tới tất cả những việc mà Hoàng hậu với nàng ngày hôm qua, hề hoài nghi lời Thục Phi .
Vậy là Hoàng hậu và Thục Phi phát hiện chuyện giữa nàng với Hoàng đế ?
Phó Nhiêu phắt dậy, bàn tay vô thức che bụng .
“Nương nương lo lắng nhiều , sẽ cung, nếu nương nương tin, qua vài ngày nữa, rời khỏi kinh thành là .”
Thục Phi nhướng mày nàng, thấy vẻ mặt nàng còn giả vờ nữa, nàng : “Ngươi cho rằng sẽ tin ngươi, giờ ngươi là mối hoạ tiềm tàng của con .”
Thục Phi chợt sầm mặt, bỗng nhiên cao giọng : “Phó Nhiêu mưu đồ hành thích bổn cung, , kéo nàng hậu viện, phạt trượng hai mươi bản!”
Lông mày Phó Nhiêu giật giật, vùng vẫy, nghĩ đến đứa con trong bụng, nàng bình tĩnh , để mặc cho của Thục Phi giữ lấy nàng, dẫn đến hậu viện.
Quả nhiên, Hạ Du và Đường Húc ở bên ngoài thấy động tĩnh, vội vàng tới gõ cửa: “Nương nương, xảy chuyện gì ?”
“Nương nương, Phó Nhiêu thể hành thích , hiểu lầm gì ?”
Thục Phi trong phòng, nàng quát ngoài cách cánh cửa sổ: “Nực , nàng cầm châm đ.â.m bổn cung, cũng may bổn cung tránh kịp thời, hề nàng tay thành công, bây giờ bổn cung y sam xộc xệch, chẳng lẽ gọi hai ngoại thần các ngươi ?”
Hạ Du ngờ Thục Phi ngang nhiên vu khống hại , phái báo tin cho Hoàng đế, phái mời Hoàng hậu.
“Nương nương, nàng là nhị phẩm Huyện chúa, công với đất nước, vì trút giận cho Công chúa Bình Khang mà đưa và Tam Hoàng tử chỗ bất nghĩa ? Người thử nghĩ mà xem, một khi chuyện truyền , khác sẽ nghĩ như thế nào về Thục Phi , triều thần liệu ủng hộ Tam Hoàng tử Thái tử ?”
Dưới tình thế cấp bách, Hạ Du cũng màng tới lễ tiết quân thần, Tam Hoàng tử là điểm yếu của Thục Phi, lẽ chỉ điều mới thể ngăn cản nàng trong nửa khắc.
Ngoài dự liệu, Thục Phi giận mà : “Bổn cung toan tính vì Tam Hoàng tử, hôm nay thể trừng trị Phó Nhiêu.”
Hạ Du chuyện giữa Hoàng đế và Phó Nhiêu nên cảm thấy những lời khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-115.html.]
Phó Nhiêu dẫn đến hậu điện của cung Phỉ Thúy, trong viện bày một cái ghế dài, hai gã thái giám cầm côn chờ tại nơi .
Dọc đường nàng quan sát thấy Thục Phi bố trí ít nhân thủ ở hậu điện, lẽ nàng định phạm sai lầm lớn nhất trần đời, hôm nay đánh cho nàng sống dở c.h.ế.t dở, một khi thể nữ tử tổn thương thì thể cung phi.
Không cần , nhất định Thục Phi chuyện của nàng và Hoàng đế, bằng nàng sẽ bất chấp mạo hiểm.
Trốn thì trốn thoát, càng giằng co càng hại cho đứa bé. Nàng chỉ thể trì hoãn, kéo dài tới khi tới cứu nàng.
Người Phó Nhiêu yếu ớt vô cùng, kinh sợ khiến tinh thần căng thẳng cao độ, trán toát đầy mồ hôi, đầu gối nàng mềm nhũn, ngã xuống đất.
Cung nhân kịp trở tay, tiến lên nàng, thấy sắc mặt nàng trắng bệch như tuyết, dọa hết hồn, vội vàng bẩm Thục Phi.
Thục Phi tin để hai ma ma ngăn cản áp lực từ bên ngoài, nhanh chóng sải bước về phía hậu viện, thấy Phó Nhiêu mặt đất thở mong manh, khỏi ngẩn : “Ngươi ? Chẳng lẽ định giả ngất tránh một kiếp? Vô dụng thôi, , kéo nàng lên, đánh .”
Hai gã nội thị nhấc cánh tay Phó Nhiêu lên, nào ngờ, bỗng nhiên mắt họ chợt lóe lên ánh kim, hai cây ngân châm b.ắ.n trúng đồng tử, than ôi một tiếng đau đớn ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, cây ngân châm cuối cùng trong tay Phó Nhiêu b.ắ.n về phía mặt Thục Phi, đúng lúc Thục Phi nghiêng , ngân châm b.ắ.n tới tai nàng . “A!”
Nàng đau đớn thét một tiếng chói tai, ngã ngửa , còn kéo theo cung nữ lưng cùng ngã xuống đất.
Phó Nhiêu nhân cơ hội trốn một góc, thở hổn hển : “Thục Phi trúng độc, nếu các ngươi cứu nàng , một canh giờ nàng ắt chết.”
Phó Nhiêu đành dùng kế đe doạ các nàng.
Quả nhiên, những cung nhân còn đều ngơ ngác , Phó Nhiêu là y nữ nổi tiếng, các nàng dám tin.
Thục Phi cũng điên tiết, rút ngân châm bên tai , chỉ Phó Nhiêu, gầm lên với đôi mắt độc địa: “Mặc kệ , đánh c.h.ế.t nàng cho , nếu thì các ngươi chết!”
Mấy cung nữ do dự hồi lâu, lượt khuyên nhủ một phen, kéo dài nhiều thời gian, nhưng cuối cùng vẫn dáng vẻ dữ tợn của Thục Phi gào cho hoảng sợ, tay chân luống cuống, lũ lượt xông tới chỗ Phó Nhiêu.
Hai cung nhân đồng thời nhào tới túm lấy cánh tay của nàng, nàng khó nhọc hất , nôn một ngụm nước chua, vịn tường, ngày bé nàng lớn lên trong cảnh kham khổ, luôn luôn khỏe mạnh, ngờ khi mang thai yếu ớt đến nhường , bây giờ nàng lực bất tòng tâm.