SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-03-20 07:51:56
Lượt xem: 144

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay lập tức, bụng dâng lên cơn buồn nôn, cả mềm nhũn vô lực, như lá khô rụng xuống đất, nàng nhắm mắt , trong đầu chỉ còn nỗi tuyệt vọng.

Có thể sẽ giữ đứa bé.

Nghĩ tới con rời khỏi nàng, cuối cùng nỗi đau trong lòng nặng trĩu, hốc mắt nàng đau đớn giàn giụa nước mắt, trán đổ mồ hôi nhễ nhại, đồng thời rơi xuống cát bụi cùng với những giọt lệ lặng lẽ trào từ khoé mắt.

Thục Phi gầm thét hệt như ác ma, vẫn quanh quẩn bên tai nàng: “Đánh c.h.ế.t nàng , nàng chỉ là là một y nữ, hôm nay bổn cung lấy danh nghĩa nàng hành thích để trừng trị, dù là bệ hạ cũng tìm chỗ sai...”

Phó Nhiêu nở nụ mỉa mai, ý thức dần trở nên mơ hồ, mặc cho cung nữ kéo lê nàng đến ghế dài.

lúc , một tiếng động phá cửa : “Trẫm xem ai dám động đến nàng!”

Ngay đó cửa hậu viện đá văng, hơn mười tên thị vệ giáp đen nối đuôi xông .

Trong tầm mắt, một bóng vàng rực ngược sáng, đạp lên hàng vạn tia sáng vàng sải bước trong.

“Nhiêu Nhiêu!”

Khoảnh khắc mắt nàng bỗng tối sầm, nàng một cánh tay mạnh mẽ ôm lòng.

Hoàng đế bao giờ thấy Phó Nhiêu yếu ớt như thế , tựa như chiếc lá khô rạp mặt đất, một giây liền gió hất , cảm giác sợ hãi và tức giận đan xen trong lòng , cánh tay gần như căng thành trường cung, cẩn thận từng li từng tí ôm nàng lồng ngực.

Vũ Lâm vệ nhanh chóng khống chế tất cả cung nhân, chỉ còn Thục Phi ngã mặt đất, hoang mang cảnh mặt, run lẩy bẩy, nàng túm góc váy, liên tục co rúm về .

Nàng cố gắng lấy bình tĩnh, vụng về biện hộ cho : “Bệ hạ, bệ hạ, hôm nay Phó Nhiêu mượn cơ hội khám bệnh, mưu đồ hành thích thần , xem, chỗ của thần nàng xuyên một cây ngân châm...”

Lời còn dứt, nàng nước mắt lưng tròng, run rẩy bò về phía Hoàng đế, đến mức lê hoa đái vũ mà : “Bệ hạ, thần nhiều lời , so đo với nàng , ai nàng ôm hận trong lòng... Nếu tin, thể hỏi cung nữ bên cạnh thần , rõ ràng thần chỉ cảm lạnh, nhưng nàng cứ khăng khăng thần trúng độc, nhất quyết bắt thần cởi y phục cho nàng châm cứu...”

Hoàng đế hề nàng , chỉ vén mớ tóc loà xoà trán Phó Nhiêu , lộ một khuôn mặt gầy như cánh ve sầu, ánh mắt nàng đờ đẫn ngơ ngác, kinh sợ, đang nơi nào, cái miệng nhỏ nhắn lạnh đến mức đỏ cứng đờ...

Chàng bao giờ thấy nàng như , như thể nàng mất sức sống.

Nhớ hôm qua, gương mặt nàng tươi tắn, tự tin hào phóng...

Lòng Hoàng đế đau đớn, chậm rãi bế nàng lên, như sợ bẩn mắt nàng, nhẹ nhàng ấn cơ thể nàng lòng.

Phó Nhiêu ôm lấy cổ theo bản năng, mệt mỏi nhắm mắt trong n.g.ự.c .

Mặt trời mùa đông cành khô um tùm đầu viện chia cắt, ánh sáng rải rác khắp nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-116.html.]

Lúc Hoàng đế mới Thục Phi, vẻ mặt lạnh nhạt vô cùng, giống như một cực kỳ xa lạ.

Thục Phi thấy cảnh sững .

Sở dĩ nàng dám tay tàn nhẫn là vì chắc chắn trong lòng Hoàng đế quá coi trọng Phó Nhiêu, Phó Nhiêu động tay động chân với nàng , nàng đầy đủ lý do để xử trí một Thái y mưu đồ hành thích với địa vị là cung phi nhất phẩm.

Trước đó nàng tính toán xong, bây giờ là lúc Hoàng đế thị triều, thời điểm nàng sủng ái nhất, Hoàng đế cũng từng bỏ bê nửa ngày triều chính vì nàng .

Nàng bao giờ nghĩ rằng vị Hoàng đế nay luôn lạnh lùng và tự kiềm chế, sẽ vì một nữ nhân mà bỏ triều thần đầy điện.

giờ đây, Hoàng đế chẳng những kịp thời chạy tới, mà còn bảo vệ Phó Nhiêu chặt chẽ.

Điều chứng tỏ rằng, đối xử Phó Nhiêu khác thường.

Thục Phi như giội một chậu nước lạnh, m.á.u khắp đóng băng.

Hoàng đế chẳng buồn nàng thêm, rời ánh mắt khỏi nàng , ngoài cửa, bình tĩnh cất tiếng: “Xử tử những liên quan đến cung Phỉ Thúy, những khác xử phạt Dịch đình nô lệ, Thục Phi trừng phạt nặng hai mươi đại bản, giáng thành Tần.”

Thục Phi , con ngươi đột nhiên trợn to, lóe ánh tia máu, dồn sức bò về phía , ôm lấy chân Hoàng đế bước ngoài: “Bệ hạ, hỏi trái đúng sai, là Phó Nhiêu hành thích thần đấy, bệ hạ, thần hầu hạ từng năm, sinh hạ Đại Công chúa, sinh hạ Hoàng tử khỏe mạnh duy nhất cho , thể đối xử với thần như chứ, lẽ nào mười mấy năm tình cảm của thần thua một ả y nữ vô đức vô tài ?”

Hoàng đế thấy lời , một ngụm m.á.u ứ dâng trào trong lòng, một cước đá văng Thục Phi, thẹn quá hóa giận quát: “Ngươi còn mặt mũi nhắc tới mười mấy năm tình cảm ư? Những năm trẫm để ngươi thiệt thòi? là ngươi sinh hạ một trai một gái, nhưng ngươi công lao là thể xằng bậy ?

Nếu như bận tâm Lăng Nhi, ngươi nghĩ trẫm còn giữ ngươi cung Phỉ Thúy ?”

Thục Phi đá một cước ngã xuống đất, phun một ngụm m.á.u tươi, nhưng nàng quan tâm, mặc cho trâm ngọc rơi lả tả, tóc tai rối bù, rạp bò qua, đó ôm lấy ủng đen của rống lên.

“Bệ hạ, thể sủng hạnh mới, chẳng lẽ để cho cũ một con đường sống ?”

Hoàng đế hít sâu một , môi mỏng mím thành một đường thẳng sắc bén, im lặng nàng , thừa Thục Phi chút ỷ sủng mà kiêu, song từng nghĩ nàng càn quấy đến mức .

Chàng im lặng hồi lâu, chậm rãi đè nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng : “Trẫm nể tình Lăng Nhi, truyền việc ngoài, giữ chút mặt mũi cho ngươi, mà ngươi, giam cầm trong cung Phỉ Thúy, bước ngoài nửa bước.”

Bỏ lời , Hoàng đế ôm chặt Phó Nhiêu, bước nhanh cửa viện.

Giam cầm... Giam cầm...

Thục Phi ngơ ngác trong chốc lát, ánh mắt vô hồn đảo qua vài , ý thức điều gì đó, nàng đột nhiên rạp bò về phía cửa, gào với bóng lưng cao lớn của Hoàng đế: “Bệ hạ, thần sai, nhưng thần vẫn gì nàng , về phần trừng phạt thần nặng như thế , khác nào lấy mạng của thần , chẳng qua là thần ức h.i.ế.p một y nữ thôi mà, từng bất cứ chuyện gì chạm đến giới hạn…”

Nàng còn kịp hết câu, chỉ thấy bóng dáng cao ngất mặt khựng một lát, đầu, ánh mắt tựa ngàn cân mang theo một tia sắc bén b.ắ.n về phía .

“Bây giờ trẫm cho ngươi , Phó Nhiêu chính là giới hạn của trẫm!”

Loading...