Công chúa Bình Khang thấy Phó Khôn đánh c.h.ế.t Từ Gia, ả sững sờ một lát vội vàng lao sang kéo Phó Khôn , hét lớn: "Láo xược, ngươi dám đánh Phò mã của bổn cung, c.h.ế.t ! Người , kéo tên khốn xuống, g.i.ế.c !"
Giọng cao vút như đá ném biển rộng, chẳng chút tác dụng gì.
Ả thể đầu, phụ hoàng uy nghiêm như núi, nước mắt ả tuôn , quỳ rạp xuống đất lớn: "Phụ hoàng ơi phụ hoàng, mau sai ngăn . Từ Gia và nữ nhi cố ý , bọn con chỉ bù đắp sai lầm thôi... Phụ hoàng, nữ nhi ý đồ gì khác cả..."
Cho dù ả lóc van xin cỡ nào thì bóng cao vẫn chẳng lay động.
Từng ngụm m.á.u tươi ộc từ miệng Từ Gia, Phó Khôn đánh đến mức đổi hình dạng, dính chặt đất tựa như thuốc cao da chó.
Sau một hồi sửng sốt, Phó Đình Lan sợ c.h.ế.t nên vội bước lên giữ c.h.ặ.t t.a.y Phó Khôn, ép quỳ xuống. Y chắp tay cúi , giọng vang dội:
"Thưa bệ hạ, thần Phó Đình Lan điều thưa. Phó Nhiêu là dòng tông của Phó thị. Tổ phụ của và tổ phụ của thần là ruột thịt, cùng cha cùng . Phó Nhiêu thật sự là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của Phó gia, cớ gì ?"
Càng , giọng điệu của y càng thêm mạnh mẽ, nét mặt căm giận nhưng vẫn bình tĩnh: "Không đến việc Phó Nhiêu công với tổ quốc, càng vất vả công lao càng lớn, chỉ xét đến Phó gia của thần thì chẳng lý gì để cô nương của . Hôm nay, dù bệ hạ xử trảm bộ Phó gia thì Phó gia cũng tuyệt đối đồng ý chiếu chỉ ."
Hoàng đế lặng im y, gương mặt cứng ngắc cuối cùng cũng thả lỏng.
Phó Khôn Phó Đình Lan, vốn thoát khỏi sự kìm hãm của y, nhưng giờ đến đây, khỏi ngạc nhiên.
Đây là đầu tiên đại phòng của Phó gia thừa nhận bọn họ mặt khác, thể là tử tế và ngay thẳng hơn Phó Đình Ngọc ngày .
như thế thì ?
Phó Khôn cần ngoài đến giúp ư?
Phó Khôn gắng sức hất tay Phó Đình Lan , thiếu niên hùng dũng tiến lên , chắp tay, thẳng lưng, ánh mắt nghiêm nghị: "Thưa bệ hạ, Từ Gia tội, mong bệ hạ trị tội của . Hắn vong ơn phụ nghĩa, vứt bỏ hôn thê của , đây là tội thứ nhất, cưới Công chúa mà còn núi trông núi nọ, đây là tội thứ hai. Trên thể góp sức cho triều đình, thể hiểu nỗi lo của bá tánh, chẳng công đức gì mà mơ tưởng lấy Công chúa vợ, nạp Huyện chúa , đây là tội thứ ba.
Lấy danh là Trạng nguyên mà ăn bám, xứng với hoàng ân, đây là tội thứ tư. Người bất trung bất hiếu, vô tình vô nghĩa, nếu bệ hạ khoan dung và ưu ái thì giang sơn sẽ ? Xã tắc sẽ thế nào?"
Thiếu niên cất lời với khí thế hừng hực, xong thì mặt đỏ au, lệ tràn lấp lánh.
Hôm nay, dù c.h.ế.t thì cũng chiến đấu cho tỷ tỷ.
Giọng cao vút sục sôi, tựa như tiếng trống vang dội, các sĩ tử ở đây đều cảm thán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-132.html.]
Không hổ là hậu duệ của lão thái phó tiền triều.
dẫu Từ Gia cũng là Phò mã đương triều, nể mặt Công chúa thì cũng nể mặt Hoàng đế, huống chi trong mắt , chỉ lỡ lời vì say rượu thôi.
Vậy nên vài quan viên thuộc phe Lý gia tự cho là thông minh, đỡ cho Từ Gia.
Lửa giận mãi mới nguôi của Hoàng đế bùng lên, lúc sắp bùng nổ thì một vén áo bào quỳ xuống, là Thông chính sử Dương Thanh Hà: "Bệ hạ, nhớ trăm năm , Phó thái phó ở ẩn tại Đông Sơn lập đàn giảng dạy. Sau địch Nhung xâm lược, ở tuổi tứ tuần, một ông doanh trại địch, uốn ba tấc lưỡi để giải nguy cho đất nước. Trở về khoác áo triều đình, đến chức tướng, dốc lòng dốc sức giúp đỡ thiếu đế chấn hưng đất nước."
"Bốn đời Phó gia đều quan lớn, ở triều là nhà quyền quý nhất đất nước. Dù là hiện tại, học trò vẫn trải dài khắp thiên hạ, khi nhắc đến lão thái phó, khắp bốn bể vẫn cảm thấy kích động, ngưỡng mộ như núi cao."
"Phó Nhiêu là hậu duệ dòng chính của Phó thái phó, bệ hạ đích phong lên Huyện chúa. Từ Gia tài cán gì để xứng đáng lấy nàng ?!"
Cuối cùng, vị Thông chính sử chập tay áo , trịnh trọng xin lệnh: "Từ Gia dám mạo phạm thiên uy, thần to gan xin bệ hạ xử lý Từ Gia!"
Chúng thần đều kinh ngạc, Dương Thanh Hà đang ép Hoàng đế phạt nặng Phò mã.
Giữa cảnh lặng im như tờ, Lý Huân bình tĩnh vén vạt áo, quỳ xuống đất : "Thần tán thành!"
Lý Duy Trung khó tin sang con trai.
Ngay đó, Trần Hành cũng quỳ xuống: "Thần cũng tán thành!"
Lễ bộ Thượng thư Hàn Huyền quanh một vòng, đó ung dung chắp tay: "Thần cũng tán thành."
Trái , Lại bộ Thượng thư xảo quyệt Liễu Khâm phê phán Từ Gia , cuối cùng, lão mới chắp tay áo giảng hòa: "Bệ hạ, lẽ là do Phò mã say nên lung tung. Phó Khôn cũng đánh , vẫn mong bệ hạ tha tội cho ."
Không dễ gì Hoàng đế mới nguôi giận, Liễu Khâm thốt câu thì ánh mắt như đao c.h.é.m đến Liễu Khâm: "Từ Gia chẳng để quân phụ (*) mắt, ngươi còn trẫm tha tội cho ư?"
(*) Đồng nghĩa với thiên tử.
Liễu Khâm cho rằng Hoàng đế nỡ phạt Phò mã của Công chúa nên cần một bậc thang để bước xuống, lão thấy lời thì vội quỳ sụp xuống: "Thần lỡ lời..."
Hoàng đế đanh mặt, chầm chậm nhắm mắt : "Người , kéo Từ Gia xuống, phạt trượng, đánh đến khi nào tỉnh ngộ mới thôi..."
Công chúa Bình Khang hoảng hốt, vội lết gối lên nắm góc áo của Hoàng đế, mắt rưng rưng nài nỉ: "Phụ hoàng, phụ hoàng khai ân, Phó Khôn đánh đến sống dở c.h.ế.t dở , giờ cho đánh gậy nữa là sẽ c.h.ế.t đó, nếu c.h.ế.t thì nữ nhi sống thế nào đây..."
Lý Duy Trung thế thì gân trán giật giật, bái Hoàng đế: "Thưa bệ hạ, hôm nay là tiệc vui của Tạ thế tử, nên thấy máu..."