Lúc sắp lui , thấy ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, ngay đó là giọng dịu dàng của Trịnh thị vang lên.
“Sao ở cửa, gió lớn, mau uống .”
Phó Nhiêu nhanh chóng rút tay , lui vài bước đến đón Trịnh thị.
Lưu Đồng và Tôn Chiêu phong thái lẫm liệt giống như bình thường, Trịnh thị mặc dù từng trận nhưng cũng mắt , kiểu gì cũng mời hai .
Hai vị thiết diện đao phủ khiến khiếp sợ, mà chịu nổi sự nhiệt tình của Trịnh thị, bước ngưỡng cửa.
Trịnh thị thấy trong sảnh chỉ Phó Nhiêu và một nam nhân, cảm thấy sửng sốt, chung quanh một thấy vị gia quyến Tứ gia , chút kinh ngạc, tầm mắt lúc mới rơi Hoàng đế Bùi Tấn.
Lúc đó Hoàng đế chậm rãi dậy, dáng thư thả cửa sổ.
Mặt mày thanh nhuận, cho ấn tượng ngay từ cái đầu tiên.
Thật là một đàn ông thanh lịch và xa cách, thứ hai liền thấy phong thái của một vững vàng điềm tĩnh.
Cả đời Trịnh thị từng gặp qua nhân vật cao quý như thế.
“Vị chắc hẳn là Trần .” Trịnh thị hành lễ . Hoàng đế ung dung chắp tay: “Bái kiến Phó phu nhân.”
Trịnh thị , theo bản năng ở ghế đối diện Hoàng đế, Phó Nhiêu mẫu , trong lòng vô thức hốt hoảng.
Hoàng đế cũng vô tư xuống.
Trịnh thị liếc mắt Phó Nhiêu, thấy nàng ngẩn ngơ, âm thầm liếc nàng một cái, ý bảo Thu Hương đây rót ôn hòa Hoàng đế : “Sao ngài mang theo nhiều lễ đến như , chúng thật sự chút hổ thẹn.”
Ngữ khí Hoàng đế ôn hòa: “Phu nhân khách khí, chúng buôn bán dược liệu, đều ngóng trông đăng ký Điển Dược cục, cũng nhờ Phó cô nương giúp đỡ chúng giải quyết phiền toái, khi vượt qua cái thì tài nguyên cuồn cuộn, coi như đây là chút quà nhỏ.”
Trịnh thị hiểu những quanh co trong giới quan trường nên bà thực sự nghĩ Phó Nhiêu giúp đỡ nhiều, thế mới giải thích năm bảy lượt tặng lễ.
“ , phu nhân của ngài , tại dẫn đến? Để phong thái phu nhân một chút...”
Tay Hoàng đế đặt bàn khẽ động, lông mày sắc bén liếc Phó Nhiêu một cái, Phó Nhiêu cũng luống cuống theo, lộ vài phần tự nhiên.
Nàng ngờ Trịnh thị sẽ mời Trần Tứ gia qua phủ dự yến tiệc, do ngày Trịnh thị hỏi về Trần Tứ gia, nàng cho bà sự thật.
Trước khi đến Hoàng đế cũng nghĩ tới, ở độ tuổi , cũng thể lừa Trịnh thị.
Hôm nay đến, thuần túy là Trịnh thị mời, vặn từ phủ Đô đốc Nam quân trở về nên thuận đường đến thăm, mượn cơ hội đưa chút lễ mừng năm mới cho Phó Nhiêu, đỡ cho nàng mang thai vất vả, cũng định cái gì, dù thời cơ vẫn còn tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-141.html.]
thật sự tới , lời của Trịnh thị, trong lòng ít nhiều dâng lên một chút buồn bực.
Chàng còn trẻ, ở trong mắt Trịnh thị, nhất định là xứng với nữ nhi của bà.
Một chút hưng phấn đánh tan còn gì.
Đầu lưỡi Hoàng đế đẩy hàm , cúi đầu buồn một tiếng: “Phu nhân thể , ở quê nhà dưỡng bệnh, theo...”
Trịnh thị ngẩn : “Thì là thế, về Thục Trung nên bày rượu nhạt tiễn .”
Về Thục Trung?
Ai tìm cho cái cớ tệ như ? Lần cần tới nữa ?
Ánh mắt lạnh thấu xương hướng về phía Lưu Đồng và Tôn Chiêu.
Tôn Chiêu âm thầm xoa trán, để đưa đồ dùng tới thành công, bất đắc dĩ tìm cớ bán nhà. Tay buông xuống bên nắm chặt ống tay áo, tỏ vẻ thỉnh tội.
Hoàng đế thu hồi tầm mắt, suy nghĩ một chút đáp: “Vốn định về Thục Trung, nhưng mắt là danh sách Điển Dược cục nên còn ở kinh thành thêm một thời gian.”
Trịnh thị lơ đễnh: “A, là như , ngoại trừ dược liệu , còn kinh doanh gì ?”
Ngón tay Hoàng đế nhẹ nhàng vịn chuôi , tỉ mỉ vài điều.
Trịnh thị hiểu lắm, thuận miệng đáp ứng vài câu, ánh mắt liếc tới Lưu Đồng và Tôn Chiêu, cảm thấy tướng mạo khí chất của hai đều tầm thường, chợt sinh một vài suy nghĩ.
“Nhiêu Nhiêu, Tứ gia hiếm khi tới, con vài món cho Tứ gia .”
Trong lòng Phó Nhiêu sinh vài phần cảnh giác, mẫu tách nàng .
Chẳng lẽ là manh mối?
Nàng và Hoàng đế âm thầm liếc mắt , Hoàng đế cho nàng một ánh mắt trấn an, Phó Nhiêu cũng thật sự món sở trường cho nên liền rời khỏi Đông sảnh.
Đợi nàng , Trịnh thị chỉ Lưu Đồng và Tôn Chiêu, tủm tỉm hỏi Hoàng đế: “Trần , hai thuộc hạ khí độ bất phàm, giống nhân vật tầm thường?”
Hoàng đế nhẹ nhàng gõ bàn, mỉm trả lời: “Phu nhân mắt tệ, bọn họ theo Nam Bắc, cũng chút thanh danh...”
Vẻ mặt Trịnh thị sáng ngời, ánh mắt lựa chọn giữa Lưu Đồng và Tôn Chiêu, chỉ cảm thấy Lưu Đồng cao lớn hơn, bèn hỏi: “Vị nghĩa sĩ là ở ?”