Trong lòng Trịnh thị kiêng kị, tất nhiên dám mạo .
Công chúa Bình Khang cứ một lát nảy một ý, thực sự khiến hiểu , nếu đều rời , ai giúp bà tạo uy thế gây áp lực cho Công chúa, Công chúa sẽ càng thêm kiêng nể gì, nhưng , lỡ bên trong
thật sự điều gì bất nhã của nữ nhi, chẳng sẽ hủy hoại thanh danh nàng .
Lòng Trịnh thị nóng như lửa đốt, khó đưa lựa chọn.
Công chúa Bình Khang thấy uy h.i.ế.p Trịnh thị thành công, càng thêm tự tin, quát lên với ám vệ hầu hai bên.
“Hai các ngươi đừng thất thần nữa, mau túm Phó Nhiêu ngoài, để cho bọn họ một chút xem bản Công chúa chỉ giả thành quỷ thôi mà dọa nàng thành thế nào…”
Hai ám vệ cực kỳ phối hợp, định trong.
Đôi mắt Trịnh thị nhảy dựng, nhanh chóng lên cản : “Chậm !”
Bà do dự một lát, xoay thi lễ với : “Chư vị láng giềng, nếu Công chúa hứa khó xử Phó gia thì chắc sẽ thất hứa, chi bằng mời chư vị về, chờ trong xem Nhiêu Nhi một chút cho yên tâm.”
Mọi đều lộ vẻ do dự.
Vương thẩm và Hạ tẩu tử , một một tới, đỡ Trịnh thị, nhỏ: “Chúng , bà trong coi một chút là , lỡ Công chúa hại Phó gia, chúng cũng chứng kiến.”
“ .” Vương thẩm tránh ánh mắt hùng hổ dọa của Công chúa Bình Khang, nhỏ giọng thì thầm với Trịnh thị: “Gần đây Thánh Thượng nhiều dạy dỗ khuyên răn, cho nàng bậy. Theo thấy Công chúa chỉ là con hổ giấy, căn bản là nàng sẽ dám gì chúng .”
Ba chữ “con hổ giấy” bay ào tai Công chúa, ả tức tới nổi hai má phình như con cá nóc.
Ả đưa mắt hiệu cho ám vệ, ám vệ kéo hai bà v.ú già bỏ trong bụi cỏ , ném tới mặt .
“Nhìn thấy , nếu bản Công chúa tàn nhẫn sẽ g.i.ế.c cả nhà luôn, các ngươi ai dám tuân theo bản Công chúa, hôm nay bản Công chúa sẽ xử tử đó tại chỗ!”
Mọi thảm trạng của bà v.ú già , đều sợ tới mức trốn phía , vài phụ nhân ôm trẻ con chạy mất, cũng che mắt trốn cao hơn.
Nữ quan thấy con d.a.o trong n.g.ự.c v.ú già, sự kinh hãi đầy trong mắt, ánh mắt liên tục bay về phía Công chúa Bình Khang.
Công chúa Bình Khang ngoắt mặt, giả vờ thấy.
“Không sống thì ở , sống thì cút nhanh lên!” Sự kiên nhẫn của ả vắt kiệt, mang theo vài phần gào thét.
Trong viện vẫn vài nhát gan, vội vã yên lặng rời .
Lác đác lưa thưa, còn trong đình viện nhiều, đều là mấy hàng xóm qua thiết với Phó gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-151.html.]
Bình Khang lướt qua, trừ vài kẻ gián điệp của ả, bao gồm cả Trịnh thị và Chung ma ma, chỉ còn tới mười , ả thở phào nhẹ nhõm một , chống eo xua tay: “Đánh ngất bọn họ, vất ngoài.”
“Chờ .”
Cửa kéo kêu kẽo kẹt một tiếng, lộ khuôn mặt xinh của Phó Nhiêu, nàng khoác chiếc áo choàng lụa màu đỏ thẫm, bọc kín mít, chậm rãi bước ngạch cửa, xong xoay đóng cửa , ánh mắt đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng Trịnh thị, dịu dàng : “Mẹ, con .”
Trịnh thị nữ nhi một lượt từ xuống , vóc dáng bọc chặt trong áo choàng, manh mối, chỉ thấy phía lộ một đoạn váy dài màu xanh nước hồ, chiếc nàng mặc hôm nay, rõ ràng nàng mặc váy ở nhà cũ, đột nhiên bộ khác…
Tầm mắt dịch đến gò má nàng, mặt hồng, hình như cũng màu gì khác thường, đôi mắt ươn ướt trầm tĩnh, búi tóc tuy chỉnh tề, nhưng tổng thể cũng điều gì .
“Nhiêu Nhi, Công chúa gì con?” Trịnh thị đầy lo lắng.
“ , Nhiêu Nhiêu, rốt cuộc xảy chuyện gì?” Hai vị thẩm thẩm Vương, Hạ đều hoang mang.
Tầm mắt của Công chúa Bình Khang và Phó Nhiêu nghiêng lệch mà chạm .
Vẻ mặt Công chúa phức tạp, mang theo vài phần chột mà dịch chỗ khác, khóe môi ả co rút, trong lòng phân rõ mùi vị gì.
Phó Nhiêu lạnh nhạt ả một cái, bình tĩnh : “Chỉ là chút trò mèo, và các thẩm chớ để trong lòng, , mau đến hậu viện coi một chút, ghi nhớ hết tổn thất, sẽ mời Công chúa bồi thường gấp đôi.”
Công chúa Bình Khang thẳng đến, cơn tức giận hiện rõ nơi đôi mắt, đối diện với gương mặt lạnh như băng sương của Phó Nhiêu đành miễn cưỡng giãn , im lặng một lát, ả mặt sang một bên, coi như cam chịu.
Đám Trịnh thị cảm thấy tối nay Công chúa Bình Khang cực kì khác so với lúc , trong lòng bất ngờ nhưng cũng nghĩ nhiều, Trịnh thị chằm chằm Phó Nhiêu, lo lắng sốt ruột mà : “Nhiêu Nhiêu, con thật sự chứ?”
Phó Nhiêu thu vẻ mặt, yếu ớt với bà: “Mẹ, con thật sự , chỉ là mệt mỏi, mau về việc của .”
Trịnh thị chậm rãi gật đầu, thấy Công chúa Bình Khang còn đó, khỏi nhẹ giọng giục: “Điện hạ, ngài cũng về nghỉ ngơi .”
Ngụ ý là Công chúa Bình Khang , bà mới .
Công chúa Bình Khang hận thể lập tức chạy , nhưng phụ hoàng ả lên tiếng, ả dám ?
Ả khoanh tay, hắng giọng, bày tư thế : “Hiện giờ bà đến hậu viện kiểm kê tổn thất , bản Công chúa chờ ở đây.”
Mắt hiện lên vẻ kinh ngạc quái dị.
Điểm giống tác phong của Công chúa.
Phó Nhiêu chuyển ánh mắt cho Trịnh thị: “Mẹ, hiếm khi Công chúa phóng khoáng, mau .”
Trịnh thị vẫn cứ yên tâm, nhưng Phó Nhiêu mãi trấn an, bà chỉ đành dẫn khác lui .