SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 171

Cập nhật lúc: 2025-03-24 02:23:17
Lượt xem: 134

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó trở về vẻ mặt hồn nhiên, cảm khái : “Cũng , nếu tỷ gả cho thiên tử đương triều, nhỡ chịu tủi , còn quỳ gối chân ngài xin tha thứ với tỷ, cục tức chịu nổi, tỷ rời khỏi kinh thành, ngày gặp , còn thể chỗ dựa cho tỷ, bao.”

Buổi chuyện giảm bớt gánh nặng tội khi quân, mắt liếc bụng Phó Nhiêu, nghiêng thấp giọng hỏi: “Tỷ, thật là sắp cữu cữu ?”

Phó Nhiêu khỏi khẽ, đặt tay lên bụng, ngại ngùng gật đầu: “ , đứa bé ngoan, cũng kiên cường.”

Phó Khôn vô cớ thấy tự hào, đôi mắt sáng lấp lánh: “Chắc chắn tiểu tử cũng xuất sắc như tỷ tỷ!”

Cuối cùng vỗ n.g.ự.c : “Tỷ yên tâm , trong nhà cứ giao cho , tỷ xa tha hương, hãy chăm sóc cho , du sơn ngoạn thủy thì cứ việc, đợi đến lúc giành một vùng trời cho tỷ, bảo vệ tỷ chu .”

Lưng thiếu niên thẳng tắp, trán vẻ chín chắn và gánh vác hề tầm thường.

Phó Nhiêu hiểu ý : “Được!”

Trước Giao thừa, các thư ở Thái Y viện chép xong bản thảo đầu tiên của “Dược Điển”, đó để thuận tiện cho việc hiệu đính, Phó Nhiêu căn dặn chép hai quyển, việc chỉ nàng và hai vị điển dược sứ , bây giờ nàng lặng lẽ lấy bản thảo đầu tiên dày nặng về, để một quyển dự phòng ở Thái Y viện.

Qua Giao thừa, đón ánh ban mai đầu tiên của tân xuân, Phó Nhiêu đeo túi thuốc lưng, xe chở đầy hành trang, cùng với mấy vị Thái y của Thái Y viện và hơn mười xe vật tư, đoàn rầm rộ tới Đàm Châu.

Xe ngựa khởi hành từ kinh thành, một ngày đến Thông Châu, đó đổi thuyền đường thủy xuống phía Nam đến Dương Châu, từ Dương Châu ngược lên phía Tây, tới Nhạc Châu trung chuyển, theo Tương Thủy xuôi nam, thẳng đến Đàm Châu, suốt chặng đường thuyền, Phó Nhiêu , , đa thời gian nàng đều đang hiệu đính “Dược Điển”, thỉnh thoảng thuyền thưởng thức phong cảnh dọc đường, đúng là vui vẻ thoải mái.

Đứa bé theo nàng xông pha khói lửa, cũng quấy nàng, cả đường bình an vô sự, điềm tĩnh như thế , nhất định sẽ là đứa trẻ giỏi giang.

Hai tháng , tình hình dịch loạn ở Đàm Châu định, tin vui truyền đến kinh thành. Phó Nhiêu công lao to lớn, bách tính năm sông bốn biển đến tên, sôi nổi lập sinh từ(*) cho nàng, già trẻ lớn nhỏ đều quanh bái lạy.

(*)Sinh từ: Đền thờ đang còn sống, sự nghiệp lớn lao, giúp ích cho nhiều .

Bách quan trong triều do Trình Khang dẫn đầu, thỉnh Hoàng đế phong thưởng cho Phó Nhiêu.

Không ngờ Hoàng đế ngoảnh mặt ngơ.

Bách quan hiểu, tụm năm tụm ba tìm đến Lãnh Hoài An hỏi nguyên nhân.

Lãnh Hoài An khổ đáp.

Khoảng thời gian , mặt Hoàng đế bao giờ tươi , cũng đề cập tới nửa chữ Phó Nhiêu, thậm chí còn đưa chiếc khăn tay Phó Nhiêu tặng cho và cả chiếu thư phong hậu cũng giao cho Lãnh Hoài An niêm phong.

Có vẻ như định buông tay.

Lãnh Hoài An ôm ống tay áo đuổi triều thần , chậm chạp bước tới Nha Thự Thái Y viện.

Băng qua nhà chính, thoáng qua, nhân lực trong viện nhiều lắm, bầu khí vô cùng nặng nề, y cảm thấy kỳ lạ, trực tiếp tới Nha Thự của Hạ Du, song thấy vị Viện Chính mắt đỏ hoe, cầm một bản tấu trình thành tiếng. “Xảy chuyện gì?”

Thái Y viện cách liên lạc riêng với y sở ở các nơi, tấu trình đó Đàm Châu gửi về kinh thành là tin vui, nhưng y sở địa phương cũng sửa sang một bản danh sách y sĩ bỏ , cái tên cuối cùng trong danh sách, chính là Phó Nhiêu.

Từ khi Hạ Du tự tay nhận công báo, ông vài , cũng dám rêu rao, chỉ vì vị đồng liêu cho ông , lúc Phó Nhiêu lâm chung cho phép truyền tin ngoài, Hạ Du nên trình lên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-171.html.]

Lãnh Hoài An liếc mắt nhanh như gió, y như giội một chậu nước lạnh, cả cứng nhắc đó, im lặng hồi lâu, y hỏi:

“Chết như thế nào?”

Hạ Du : “Nhiễm bệnh, mệt nhọc quá độ, qua khỏi.”

Lông mày Lãnh Hoài An nhíu , hốc mắt đau đến nỗi nên lời.

Hoàng đế vốn buồn bực trong lòng, nếu trình tin Phó Nhiêu c.h.ế.t lên, sợ là sẽ xảy chuyện lớn.

Lúc Lãnh Hoài An quyết định: “Hãy giấu giếm chuyện .”

Hoàng đế hề , chỉ nhớ nhớ lời Phó Nhiêu ngày đó, thiên ngôn vạn ngữ hợp thành một câu, trong lòng nàng , nàng ở bên .

Nếu dây dưa, sẽ mất phong thái của một đời đế vương.

Thế là, đến hậu cung thăm hai vị Công chúa như thường lệ, đích dạy dỗ Đại hoàng tử và Tam hoàng tử.

Chỉ là đối mặt với cung phi dịu dàng tình cảm, cũng cảm thấy khó khăn.

Chàng là nam nhân trưởng thành, cũng một vị đế vương bình thường, cũng vì cớ gì, mỗi khi phi tử nảy lòng tham với , trong đầu tự chủ hiện lên bóng dáng yêu kiều của Phó Nhiêu, trong lòng dâng lên nỗi chua xót đắng cay, cuối cùng chỉ đành nhắm mắt ngơ rời .

Thời gian là liều thuốc nhất để xoa dịu vết thương, qua một thời gian nữa, nhất định thể quên mất nàng, mù quáng nghĩ như .

Mãi cho đến một ngày nào đó đầu tháng tư, hạ triều trở về, thấy Ngu phi dắt Nhị Công chúa hành lang điện Phụng Thiên.

Ngu phi dịu dàng, nhã nhặn trầm tĩnh, tri thức hiểu lễ nghĩa, nay là phi tử cấp bậc cao nhất hậu cung, Hoàng đế giao việc hậu cung trong tay nàng .

Chỉ thấy Ngu phi diện chiếc váy trắng, khoé mắt đỏ hoe, chốc chốc cầm khăn thêu chấm khoé mắt, trông như chuyện gì đó, Hoàng đế sải bước tiến lên.

Nhị Công chúa ngoan ngoãn thi lễ với Hoàng đế : “Thỉnh an phụ hoàng.”

Hoàng đế mỉm ôn hoà với cô bé, xoa búi tóc của nữ nhi, ánh mắt dừng Ngu phi, dịu dàng hỏi: “Ngu phi, xảy chuyện gì ư?”

Chỉ thấy Ngu phi nước mắt lưng tròng quỳ gối đại lễ với : “Bệ hạ, thần một chuyện thỉnh cầu.”

“Chuyện gì?”

Ngu phi lấy từ trong tay áo một túi vàng bạc, trình tới mặt Hoàng đế, nghẹn ngào nén đau : “Bệ hạ, hôm qua Hạ Linh cung thỉnh an, bấy giờ thần mới tin, thật Phó thái y vùi trong dịch bệnh Đàm Châu, cả nhà thần tổ mẫu của Phó thái y cứu, Phó thái y cũng là tâm địa từ bi, cứu lê dân gặp nguy nan, lòng thần đau đớn thôi, hận bất lực, chỉ cầu xin bệ hạ cho phép thần đưa túi vàng bạc châu báu cho mẫu Phó thái y, trò chuyện an ủi.”

Trong đầu Hoàng đế nổ “ầm”, tất cả cảm xúc tụ trong cổ họng, như thể hiểu, âm cuối run rẩy hỏi: “Phó thái y nào?”

Ngu phi sửng sốt, nghi hoặc trả lời: “Thái y viện còn Phó thái y khác ư, là Huyện chúa Càn Ninh - Phó Nhiêu cô nương ?”

Trước mắt Hoàng đế tối sầm, phun một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Loading...