Ngu phi còn để ý tới nàng , cùng nữ nhi bước nhanh hồi cung.
Đến khi nội điện, Nhị Công chúa đỡ nàng xuống, si ngốc nàng : “Mẹ, thật sự cam tâm ?”
Ngu phi sửng sốt, đối diện với đáy mắt vui của nữ nhi, kinh ngạc trong chốc lát, túm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo kéo giáo huấn : “Hoàn Nhi, con cũng hồ đồ ? Phụ hoàng con năm đó để cho hiệp lý hậu cung, là bởi vì hậu cung , chỉ vị trí cao nhất, đối nhân xử thế trở ngại, phụ hoàng , cũng là thích , đừng phụ hoàng con, cho dù là bá quan, cũng từng nghĩ tới lập hậu, nếu còn thể kéo dài tới bây giờ?”
“Con nên để tâm châm ngòi, chọc Hoàng hậu vui, mắt Phó Nhiêu hậu, so với khác đều lợi cho chúng , mẫu và nàng chút giao tình, nhất định sẽ xin nàng con chủ hôn sự, tương lai sẽ mở phủ Công chúa cho con, gả cho một phò mã phẩm chất , mẫu
xin Hoàng hậu khai ân, theo con xuất cung, đó chính là phúc đức cả đời…”
Nhị Công chúa mặt lộ vẻ kích động, ôm lấy cánh tay Ngu phi: “Mẹ, thật sự cách xuất cung cùng nữ nhi?”
Nàng đương nhiên rời xa mẫu .
Ngu phi mặt lộ vẻ buồn bã, định thần một lát: “Đế hậu tình thâm ý trọng, đưa kế , thể là khả thi.”
“ Hoàn Nhi, nếu con khác châm ngòi, chọc phụ hoàng mẫu hậu vui, thì cái gì cũng đừng nghĩ tới.”
Nhị Công chúa rưng rưng nước mắt trịnh trọng gật đầu: “Nữ nhi , nữ nhi sáng mai liền thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nữ nhi hầu hạ nàng...”
Ngu phi thấy nữ nhi như thế, đau lòng lau nước mắt của nàng: “Cũng cần như thế, Hoàng hậu cũng là hẹp hòi, con kiên định một chút, cung kính một chút là .”
Ngu phi trấn an nữ nhi, hai con vui vẻ hòa thuận.
Bên Đoạn Tiệp Dư lòng nóng như lửa đốt, nàng trở tẩm cung, cơm cũng ăn vô, lo lắng kế hoạch khả thi, liên tục cân nhắc, đích một cái bánh ngọt, nhân lúc mặt trời buổi trưa gay gắt, trong cung , lặng lẽ tới điện Khôn Ninh, cũng gọi cung nhân thông báo, chỉ quỳ gối trong điện thỉnh tội.
“Đừng quấy rầy nương nương, đợi nương nương tỉnh hãy thông báo.”
Phó Nhiêu dỗ dành Bổn Bổn ngủ, thấy động tĩnh, xoay , thấy Đoạn Tiệp Dư cầm một hộp thức ăn, cung kính quỳ ở chính giữa đại điện, cũng ngoài ý , nàng xuống ghế chính, hỏi: “Đoạn Tiệp Dư đây là vì tới?”
Đoạn Tiệp Dư nước mắt lưng tròng xê dịch đầu gối về phía , : “Nương nương thứ tội, hôm nay thần Liễu quý tần châm ngòi, trong lời mạo phạm nương nương, thần đáng tội chết, kính xin nương nương coi là thần kịp thời hối mà tha thứ cho thần ...”
Phó Nhiêu dở dở , Đoạn Tiệp Dư cũng coi như co duỗi .
Nàng khép tay áo, tiếp nhận cung nữ đưa tới thưởng thức, cũng tiếp.
Đoạn Tiệp Dư xuống đài , dứt khoát cần mặt mũi, nước mắt lưng tròng cầu xin:
“Nương nương, thần dối, kính xin nương nương thương tiếc thần , giúp thần chữa bệnh, thần xin thề, nếu ý đồ , thần nhất định sẽ trời đánh thể c.h.ế.t tử tế...”
“Được , lên .” Phó Nhiêu bật , đặt chén xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-233.html.]
Những phi tử đều là đáng thương, ngoại trừ Liễu quý tần và Ngu phi là vì lo lắng cho nữ nhi còn những khác đều là nơi nào để .
Cần thiết cùng các nàng phân cao thấp ?
Đoạn Tiệp Dư thấy Phó Nhiêu mỉm , giống như là so đo, vui mừng kiềm chế , cầm hộp thức ăn tiến lên: “Nương nương, thần cho bánh kem băng ngọc, thần bản lĩnh gì khác, nhưng nó ngon lắm...”
Phó Nhiêu chỉ chỉ bàn: “Để ở đây, .”
Đoạn Tiệp Dư cạnh một chút, mặt mang nụ cung kính, chỉ Phó Nhiêu nghiêm túc :
“Bổn cung phế hậu, càng Lý Tần, cần ngươi cẩn thận lấy lòng, ngươi tròn bổn phận của ngươi, nên kiên định việc, bổn cung sẽ bạc đãi ngươi, về phần bệnh của ngươi, bệnh trạng so với Khấu Tiệp Dư nhẹ hơn một chút, nhưng cũng thể đề phòng...”
Phó Nhiêu dặn dò nàng ngày thường ăn uống như thế nào, sinh hoạt thường ngày như thế nào, Đoạn Tiệp Dư đều ghi tạc trong lòng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Nương nương bụng, là phúc của thần ”.
Đoạn Tiệp Dư vội vàng lau khô nước mắt, xung phong nhận việc : “ , nương nương, tay chân thần coi như linh hoạt, nương nương nếu sai bảo gì thì thể sai thần .”
“Ngươi cũng là sống lâu trong cung, sai khiến thì tới, nhưng ngươi chịu yên, bằng mỗi ngày đến trắc điện của bổn cung, giúp đỡ bổn cung phơi thuốc nhận thuốc?”
“Ai nha, thì , nương nương nếu chịu thu đồ , thần liền bái sư phụ.”
“Ngươi theo ...”
Phó Nhiêu mang theo Đoạn Tiệp Dư tới điện phía Tây.
Phía Đông điện Khôn Ninh là nơi ngủ của Bổn Bổn, phía Tây điện Hoàng đế bố trí thành một phòng thuốc lớn.
Ba gian hướng về phía Nam đều đặt các loại tủ thuốc, các ô nhỏ rực rỡ muôn màu, như ván cờ bày ở tường, chính giữa là một án tử đàn dài, chuyên cung cấp thuốc cho Phó Nhiêu.
Vì để cho dược liệu khô ráo, Hoàng đế sai đổi hết cửa sổ phía Tây điện thành thủy tinh trong suốt, ánh mặt trời chiều tà chiếu khiến cho bên trong điện sáng rực rỡ.
Ngoài điện dọn sạch một mảnh đất trống rộng lớn, các loại giá trúc và giá đỡ xếp gọn gàng ở các góc, chuyên dùng để cho Phó Nhiêu phơi thuốc.
Ba gian chái nhà hướng về phía Bắc, chất đầy các loại sách y học.
Hoàng đế còn đặc biệt chọn vài tên nội thị trẻ tuổi ở trong ngục, cùng Phó Nhiêu học dược phẩm, giúp đỡ nàng.
Đoạn Tiệp Dư bận rộn đến quên cả trời đất. Bị chứng tiêu khát, cần di chuyển nhiều hơn.
Ngày hôm Phó Nhiêu tiếp kiến mệnh phụ bên ngoài, chúng phi dám quấy rầy, đến ngày thứ ba, ngoại trừ Liễu quý tần cùng Tạ Chiêu Nghi, mấy vị cung phi khác bộ tụ tập ở Tây điện của Phó Nhiêu, lúc thì giúp Phó Nhiêu phân loại xử lý dược liệu, lúc thì nhàn rỗi chuyện.