Những ngày đầu, mỗi đêm nàng đều sẽ mơ thấy như rồng cuộn hổ , chuyện như nàng, nàng luôn dọa tỉnh lúc nửa đêm, trong lòng mang theo vài phần sợ hãi với .
Phó Nhiêu đè sự lộn xộn trong lòng xuống, từ từ tiến lên, uốn gối thi lễ với : “Thỉnh an bệ hạ.”
Giờ phút gương mặt Phó Nhiêu đỏ bừng, trơn bóng, kiều diễm ướt át, mắt mũi chân, xinh như vẽ.
Hoàng đế buông sách trong tay, thấy nàng xa như , giọng điệu hòa hoãn mấy phần: “Đừng sợ, trẫm chuyện hỏi nàng, nàng qua đây .”
Phó Nhiêu lặng lẽ lướt qua, đây là một noãn các, trong điện bài trí đơn giản, chỉ một sạp gỗ tử đàn, sạp đặt một cái tiểu án, tranh thơ treo hai bên sạp, một bức trong đó quen mắt, như là tranh sơn thủy của tổ tiên Phó gia, nàng dám nhiều, chỉ gian nan một vòng, trong điện ghế gấm, nào chỗ cho nàng .
Hình như Hoàng đế nhận suy nghĩ của nàng, chỉ đối diện tiểu án: “Ngồi .”
Phó Nhiêu thầm hít khí lạnh.
Trên đời thể cùng cùng ăn với Hoàng đế, trừ Thái Hoàng Thái hậu, cũng chỉ Hoàng hậu.
Nàng chỉ là một dân nữ, dám .
Phó Nhiêu kiềm chế mà về phía hai bước, cố gắng tự trấn định : “Thần nữ vẫn nên thì hơn, bệ hạ việc gì, cứ hỏi là .”
Tầm mắt đều cụp xuống, dám thẳng .
Hoàng đế chậm rãi thẳng , theo mà hỏi: “Nha đầu, nàng thật với trẫm, nàng gả cho khác ?”
Chân mày Phó Nhiêu run lên, một sự chua xót trào từ đầu quả tim.
Ai mà tìm một lang quân như ý, bên cả đời chứ.
Giọng điệu của quá dịu dàng, bất giác Phó Nhiêu mê hoặc, suýt chút nữa buột miệng thốt , lời sắp đến miệng sửa : “Không …”
Sợ tin, nước mắt nàng trào , vội quỳ xuống đất : “Bệ hạ, Trình đại nhân hiểu lầm thôi, ngài đừng giận, thần nữ lòng gả chồng…”
Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay nước mắt đan xen, hốc mắt đỏ hồng kéo một chút sự diễm lệ, đúng là mềm mại xinh .
Hoàng đế thở dài trong lòng, dịu giọng : “Nàng lên mà .”
Phó Nhiêu nhúc nhích, nàng lóc lắc đầu: “Bệ hạ, ngài đừng nóng giận, ngài đồng ý với thần nữ đừng truy cứu khác, ?”
Nàng nước mắt lưng tròng, cõi lòng của Hoàng đế nàng vần vò, duỗi tay về phía nàng: “Muốn trẫm đích tới đỡ nàng ?”
Phó nhiêu cố chấp quỳ.
Hoàng đế cách gì với nàng, khổ : “Người tội, trẫm trách bọn họ.”
Lúc Phó Nhiêu mới dậy, ánh chiều tà từ song cửa sổ chiếu quanh nàng, trang phục đỏ tím ánh một ánh sáng vàng, lông mi vẫn treo giọt nước mắt trong suốt, óng ánh chiếu đủ loại màu sắc ánh hoàng hôn, mũi nàng thẳng còn nhỏ nhắn, tắm trong ánh sáng ấm áp, vài phần xinh chấn động lòng .
Phó Nhiêu thấy quan sát , lúng túng, đợi một lát cũng thấy sai bảo gì, bèn đưa mắt về phía , thấy ánh mắt lơ đễnh dừng bụng nhỏ của nàng…
Đầu Phó Nhiêu nổ tung một cái, gương mặt lập tức nóng ghê gớm.
Đôi tay chỗ để, túm ống tay áo, gảy lòng bàn tay, xiêm y nàng vò đến còn hình, ấp úng : “Bệ hạ, … Không .”
Đôi mắt trong trẻo trơn bóng của hiện lên một tia thất vọng, biểu cảm lập tức nghiêm túc vài phần: “Là uống thuốc tránh thai ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-36.html.]
Nàng dám?
Phó Nhiêu cật lực lắc đầu, khuôn mặt lúng túng cực kì, hổ vô cùng : “Thần nữ …”
nàng điểm huyệt, thế nào để thứ chảy . Nàng dám thật, sợ Hoàng đế vui.
Biểu cảm của Hoàng đế từ từ thả lỏng, nhắm mắt, im lặng thở dài, tựa như thấy nuối tiếc.
Khuôn mặt nhỏ của Phó Nhiêu căng đến đỏ bừng, như quả đào chín.
Hoàng đế nàng vài , cuối cùng chuyển tầm mắt, buông tha cho nàng: “Nếu nàng gả chồng thì cứ ở Điển Dược cục, trẫm sẽ tự coi chừng nàng.”
Phó Nhiêu mím môi uốn gối: “Tạ bệ hạ.”
Hoàng đế nàng vui, khuôn mặt nhiễm vài phần ý : “Vẫn sợ trẫm?” Như nổi lên chút lòng trêu ghẹo.
Phó Nhiêu đỏ mắt , ấm ức gì.
Lòng Hoàng đế mềm theo, chậm rãi lắc đầu: “Nha đầu, quên sự việc hôm , đừng khổ bản .”
Sự can đảm của Phó Nhiêu dâng lên, nghiêm túc : “Vậy bệ hạ thì , bệ hạ, ngài thể quên ?”
Chỉ khi quên, nàng mới an .
Biểu cảm của Hoàng đế khựng , chợt , tránh nặng tìm nhẹ : “Vua giỡn, nếu trẫm bỏ qua, tất nhiên sẽ truy cứu nữa.”
Không quên, cũng quên.
Cũng đúng, chuyện xảy , chùi sạch . Ván đóng thuyền, chỉ thể phá băng dong thuyền.
Làm về phía , Phó Nhiêu đè những suy nghĩ đó xuống, giọng điệu nhẹ nhàng : “Vậy thần nữ sẽ đảm nhận chức vụ trong Điển Dược cục, phân ưu cho bệ hạ.”
Hoàng đế thấy nàng nghĩ thông, biểu cảm sung sướng hơn mấy phần: “Được, trẫm nhớ rõ mấy vị thuốc trong hiệu thuốc của nàng thể đưa danh mục thuốc cống nạp, bây giờ đúng là nước chảy thành sông.”
Phó Nhiêu nghĩ tới chuyện , cuối cùng tâm trạng cũng lên một chút: “Ngài đúng, cũng đỡ cho ngài đích xuất cung mua.”
Từ khi Trần Tứ gia chính là Hoàng đế, Phó Nhiêu vì đích chọn mua thiên kim , mắt nàng đưa thiên kim , tiểu nhi quy tì danh sách cống dược, cũng bớt một chuyến.
Hoàng đế tiếp chuyện , chỉ : “Rời kinh lâu như , mau về hỏi thăm mẫu nàng.”
là Phó Nhiêu nóng lòng về nhà, sự chấp thuận của , nàng như đại xá, lập tức thi lễ: “Vậy thần nữ cáo lui.”
“Khoan!”
Ánh mắt Hoàng đế liếc chéo phía bàn một cái, nhặt sách, cụp mắt nhạt giọng : “Mang mấy thứ về, trẫm cần đến.”
Phó Nhiêu nghi ngờ mà theo tầm mắt , bàn bằng gỗ lim đặt mấy thứ, chính là bổ thận nàng xúi tiểu nội thị mua.
Câu “Trẫm cần đến” như roi, quất mạnh lên mặt nàng, nàng thẹn đến nỗi chui xuống đất, đờ một lát, cắn răng lên, tay áo rộng phất qua, bỏ hết mấy bình thuốc viên ngực, xám xịt tông cửa xông ngoài.
Hoàng đế bóng lưng chạy trối c.h.ế.t của nàng, đuôi mắt như mặt trời mùa xuân ở .