Mọi , ánh mắt kinh ngạc đồng loạt về phía cửa, chỉ thấy một công tử áo trắng mảnh khảnh ở chỗ cửa điện, sắc mặt trắng, vài phần yếu ớt, nhưng cặp mắt lộ thần thái sáng láng, khí chất càng xuất chúng.
Một nội thị đỡ y, chậm rãi bước .
Hạ Linh thấy y, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc lạ lùng, cùng với chút ưu sầu.
Hắn ai khác, chính là nam tử hôm nay Hạ Linh cứu.
Trừ chuyện , y còn một phận khác, là phu quân Công chúa Bình Khang vốn sẽ gả qua, thế tử của Thành An Hầu, Tạ Tương.
Thành An Hầu là ái tướng tâm phúc của Hoàng đế, vẫn luôn cùng sinh tử, tình nghĩa tầm thường, hai từng hứa hẹn từ lâu, sẽ kết thông gia cho nhi nữ, khi đó Tạ Tương mới ba tuổi, còn mắc bệnh, mà Công chúa Bình Khang cũng sinh .
Sau đó đứa nhỏ hai nhà lớn lên, sức khỏe của Tạ Tương cũng là thật.
Tuy Hoàng đế đành lòng, nhưng là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh, việc triều dân gian đều , sai thăm bệnh Tạ Tương, tuy y ốm yếu nhưng liên lụy đến tính mạng, giờ đây quyết tâm thực hiện lời hứa, ban nữ nhi cho Tạ Tương.
Ai ngờ con Thục Phi ghét bỏ Tạ gia nhà cửa hoang vắng, sức khỏe Tạ Tương nên hạ sách mận đổi đào, chọn Trạng nguyên đương triều, các lão tương lai rể.
Cú đánh khiến Hoàng đế trở tay kịp, thất tín với triều dã.
Cũng khiến mặt mũi Tạ Tương mất hết.
Tạ Tương khí độ thong dong điện, thi lễ với Hoàng hậu, nâng đôi mắt trợn trắng, liếc qua phía Công chúa Bình Khang: “Công chúa cần đòi c.h.ế.t đòi sống, nếu Công chúa lấy cái c.h.ế.t chứng minh, tại hạ chắc chắn sẽ đốt mấy cuốn nữ giới mộ của ngươi ngươi”
“Ngươi…”
Công chúa Bình Khang tức giận đến nỗi suýt nữa thở lên , cổ họng bốc mùi m.á.u tanh, khí thế còn sót chút gì.
Ả dám kiêu ngạo mặt Phó Nhiêu, cách gì với Tạ Tương.
Trước nay Tạ Tương cứng mềm đều ăn, ai cũng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-76.html.]
Tạ Tương thấy khuôn mặt ả sưng thành gan heo, khỏi đưa mắt : “Sao thế? Điện hạ nỡ c.h.ế.t hả? Nếu ngươi nỡ chết, các cô nương thế gian , chẳng ai nên c.h.ế.t cả!”
Công chúa đương triều chế nhạo đến mức cũng là hiếm thấy.
Phó Nhiêu âm thầm dựng ngón cái với Tạ Tương, nàng đủ lớn mật, ai ngờ càng sống, chỉ vài câu ít ỏi của y, khác vì ép c.h.ế.t Bình Khang.
Nghe vì để an ủi Tạ Tương, Hoàng đế phong y Ngự sử Đốc Sát viện, mồm mép thật đúng là phụ danh Ngự sử.
Cuối cùng Thục Phi cũng thể bình tĩnh nữa, đưa mắt hiệu, ý bảo cung nhân kéo Công chúa Bình Khang xuống, đó đầu quát Tạ Tương: “Tạ Thế tử, ngươi là ép c.h.ế.t Bình Khang ?”
Tạ Tương lười biếng mà chỉnh cổ tay áo, cũng thèm qua Thục Phi, chỉ về phía , than: “Nếu Thục Phi nương nương cảm thấy như , thì là như thôi.”
Thục Phi thầm hít khí lạnh, tức đến nỗi nhắm mắt .
Tạ Tương Hoàng đế xem trọng, tranh cãi với y chiếm chỗ .
Hoàng hậu thấy ầm ĩ cũng , đành kết thúc: “Nghe Tạ Thế tử , hôm nay Hạ Linh cứu là ngươi?”
Tạ Tương giữ áo lạy nàng một cái, giọng điệu trở nên dịu dàng cẩn thận: “Hôm nay Hạ cô nương cứu giúp, khắc sâu trong lòng, ngờ liên lụy khiến cô nương chửi bới, trong lòng áy náy cực kỳ, Tạ mỗ nhận với cô nương tại đây.”
Hoàng hậu chằm chằm Tạ Tương: “Đã như , việc cũng coi như là hiểu lầm…”
Phó Nhiêu vội vàng đỡ Hạ Linh lên.
Lúc , từ cửa truyền đến tiếng hô to của nội thị: “Bệ hạ giá lâm!”
Cơ thể mềm mại của Phó Nhiêu khựng , ánh mắt giật dừng ở , đợi dậy quỳ xuống, nàng mới hồn, lặng lẽ lùi về mấy bước, giấu bản trong đám .
“Cung thỉnh bệ hạ thánh an!”
Hoàng đế mặc long bào vàng sáng sải bước , ở phía là Hạ Du mặt đầy sự nôn nóng theo.
Hoàng đế lập tức điện, đầu tiên giơ tay hiệu cho Tạ Tương lên, đó với : “Bình .”
Ánh mắt lặng lẽ dò xét Phó Nhiêu một cái, thấy cơ thể nàng cong xuống thật thấp, mím môi, đó xuống sạp, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì mà náo nhiệt như ?”