SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 80
Cập nhật lúc: 2025-03-20 01:12:34
Lượt xem: 144
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chàng cũng chỉ nàng một cái, ngoái đầu , về phía .
Phó Nhiêu cụp mắt, ngón tay thon dài của căng thật chặt, cho dù là ở trong noãn các ấm áp như mùa xuân cũng thấy chút hồng hào nào, ngược trở nên trắng bệch, thỉnh thoảng gân xanh lộ , thể thấy vô cùng căng thẳng, cũng vô cùng đau buồn.
Có lẽ, chỉ nhận chút an ủi từ nàng, nhưng tấm bình phong Hạ Du, tấm bình phong mấy tên nội thị đang quỳ đất, tuy đều là tâm phúc của Hoàng đế, nhưng dù cũng là thiếu lễ độ…
Sức mạnh mang theo sự ngang ngược cho từ chối, quấn lấy thật chặt, vết chai dày vuốt nhẹ, như gió mát thổi qua đầu quả tim nàng, trái tim nàng đập thình thịch như đánh trống, một lớp mồ hôi mỏng trán ứa .
Mấy , nàng rụt , voi vòi tiên, cuối cùng, nửa bàn tay đều thất thủ.
Đồng hồ cát nơi góc tường rành thế sự mà chảy xuống.
Rõ ràng chỉ một lúc ngắn ngủi, nàng như hao hết sức lực nửa đời. Cho đến khi, Hạ Du phía thở dài một .
Hoàng đế lập tức buông tay, nhanh về phía .
Phó Nhiêu ở bức bình phong, nhắm mắt, lẳng lặng tiếng.
Hạ Du dậy lạy Hoàng đế một cái, sắc mặt cực kì mỏi mệt: “Bệ hạ, thần miễn cưỡng duy trì nhịp tim của điện hạ, thể chống đỡ đến khi Chu lão Thái y tới.”
Ứ khí dâng trong cổ Hoàng đế từ từ hạ xuống, Bùi Trừng giường, sắc mặt Bùi Trừng cực kỳ tái, nhưng vẻ mặt yên bình hơn nhiều so với lúc , đang nhắm mắt yên, sự căng thẳng Hoàng đế rút một nửa.
“Vất vả cho ngươi, trẫm roi thúc ngựa đón Chu Hành Xuân, qua hai canh giờ nữa, ông thể tới đây.”
Hạ Du như trút gánh nặng, nâng tay áo lau mồ hôi cằm, lia mắt về phía bình phong, thấy bóng Phó Nhiêu vẫn ở chỗ bình phong, thở gấp : “Phó cô nương, ngươi thể .”
Phó Nhiêu vội vàng , hành lễ với hai , ánh mắt dừng của Đại Hoàng tử giường, chăm chú một lát, vẻ mặt tập trung mà : “Bệ hạ, Hạ Thái y, một ý tưởng, hãy cho phép lấy hai giọt m.á.u đầu ngón tay và gan bàn chân của Đại điện hạ, cùng với vệt m.á.u Đại điện hạ nôn , về nhĩ phòng kiểm tra thực hư, lẽ thể phối chút phương thuốc ngay lập tức.”
Hạ Du qua với Phó Nhiêu lâu, nàng am hiểu chuyện nhất, vội chắp tay với Hoàng đế: “Bệ hạ, cả Thái Y viện nếu luận về chế phối thuốc, ai thể hơn Phó cô nương, mong bệ hạ chấp thuận.”
Hoàng đế gật đầu đồng ý.
Dược đồng bên cạnh Hạ Du lập tức quỳ xuống lấy máu, chia thành ba cái đĩa nhỏ, đặt hộp gấm sơn chi đen, đưa cho Phó Nhiêu, Phó Nhiêu nhận lấy, trịnh trọng Hoàng đế và Hạ Diêu, cong gối lui .
Trở về phòng thuốc, Phó Nhiêu lập tức đốt đèn, lấy dược cụ mà tổ mẫu truyền xuống tới giờ, bắt đầu kiểm tra vết m.á.u của Đại Hoàng tử.
Mỗi ca bệnh mà tổ mẫu nàng khám đều sẽ để triệu chứng và bài thuốc, đó đều là tài sản quý giá nhất của nàng, mà sở dĩ tổ mẫu thể nổi tiếng khắp vùng Thanh Châu, coi là nữ Bồ Tát, chỗ đáng ngạc nhiên nhất là khả năng thử m.á.u chế thuốc của tổ mẫu, mà nàng khéo nhận chân truyền.
Vừa nàng bắt mạch cho Tạ Tương, kết luận chứng phổi kết, ca bệnh kiểu tổ mẫu nàng từng chữa khỏi vài trường hợp, bệnh của Tạ Tương khó khám, khó là bài thuốc, dược liệu khác , sản sinh ở các nơi khác , sai một ly hiệu quả sẽ khác ngay, mà nàng giỏi nhất là việc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-80.html.]
Rất nhiều Thái y chỉ để ý đến bài thuốc, chỉ hốt thuốc nấu thuốc cho chịu trách nhiệm, may mắn thì thuốc khỏi bệnh, gặp chứng bệnh nặng khó xử lý, chỉ thể giảm bớt.
Bản việc chế thuốc chính là một môn học khó.
Dược đồng nhất định hiểu y lý, Thái y cũng rảnh mà tìm hiểu dược lý.
Mà nàng đúng lúc bù chỗ hổng của Thái Y viện.
Một khi Phó Nhiêu tập trung, chính là mấy canh giờ mảy may di chuyển, chờ khi nàng kiểm tra kết quả, bong bóng cá phía Đông chuyển màu trắng, còn nàng cả mặt sự khiếp sợ, một hồi lâu mới khôi phục tinh thần.
Giây lát, nàng rảnh để ý đến cơ thể cứng đờ, cầm áo choàng khoác , nhanh chóng chạy về phía Lan Thủy uyển.
Lúc trời tờ mờ sáng, phía chân trời chỉ quầng sáng mỏng, đèn dài tắt, hành cung vẫn sáng, đến thời khắc yên tĩnh nhất sáng sớm.
Bóng hình nàng nhanh nhẹn như cánh bướm, xẹt qua từng hành lang dài, cuối cùng chạy đến ngoài noãn các Lan Thủy uyển, chỉ thấy Lãnh Hoài An hầu ở cửa đang ngủ gật, nội thị còn thấy bóng dáng.
Phó Nhiêu lên khều nhẹ cánh tay Lãnh Hoài An, Lãnh Hoài An nghiêng ngả, ngước mắt, đang định nổi cáu, thấy là Phó Nhiêu lập tức đổi sắc mặt khác, nhỏ giọng hỏi: “Huyện chúa tới?”
“Bệ hạ , tình hình bên trong thế nào?”
Lãnh Hoài An chỉ trắc điện: “Bệ hạ nghỉ tạm ở chỗ , nửa canh giờ chợp mắt, Chu Thái y tới sớm, Hạ Thái y về Thái Y viện tự hốt thuốc, chỗ Chu Thái y trấn giữ.”
Chu Hành Xuân tới, Đại Hoàng tử sẽ đáng ngại nữa.
Bệnh của Đại Hoàng tử ông khám ngay từ đầu, ai quen thuộc với bệnh tình của Đại Hoàng tử hơn ông .
Phó Nhiêu gật đầu, ý , Lãnh Hoài An khẽ đẩy cửa .
Cách tấm bình phong gấm Tô Châu, Phó Nhiêu thấy tình hình của Đại Hoàng tử, chỉ cảm thấy một mùi thuốc quen thuộc bay tới, mang theo công dụng an thần cầm máu, hẳn Chu Hành Xuân định cục diện.
Nhớ tới kết quả kiểm tra, sắc mặt Phó Nhiêu như phủ sương, chậm rãi bước , chờ cửa khép , nàng nghiêng mắt, trong phòng thấp thoáng ánh đèn thoát , , thấy Chu Hành Xuân vẻ mặt mệt mỏi đèn xem y án.
Đèn lồng óng ánh khiến sắc mặt vị Thái y già bình yên, đường lắc lư mệt nhọc, biểu cảm của ông vẫn tinh thần như xưa, nhưng cũng thong dong, trường hợp thường xuyên xuất hiện.
Chu Hành Xuân chú ý tới nàng, ngước mắt về phía nàng, nở nụ ôn hòa.
Phó Nhiêu ông, hai lời, quỳ xuống : “Chu Thái y, lời .”
Chu Hành Xuân ngẩn , chợt nhẹ nhàng : “Nói .”
Phó Nhiêu nuốt nước miếng, ánh mắt bình tĩnh của ông, giữ sức hồi lâu, mang theo âm thanh run run : “Chu Thái y, Đại điện hạ bệnh, mà là độc…”