4
Mẫu  và các   run rẩy ở cách đó  xa.
Trông thật đáng thương.
Ta bỗng nhớ  kiếp .
Vì thương họ,  chủ động   đàm phán với tên đầu lĩnh.
Sau cùng, bọn cướp đồng ý để  và chị dâu về nhà lấy vàng bạc, nhưng bắt nương và các  ở   con tin.
Các  sợ quá ngất lịm tại chỗ.
Nương thì   bằng ánh mắt cầu xin vô vọng.
“Vãn Nương! Đừng bỏ chúng ! Đừng bỏ các   của con!”
Lúc đó,   nương -   luôn  luôn giữ lễ nghi khuôn phép bỗng trở nên bối rối tán loạn
Lại  các   mê man.
Ta mềm lòng.
Tình nguyện ở   họ  con tin.
Khoảnh khắc ,   danh tiếng của   vỡ vụn.
Ta  chuẩn  cho cảnh đời về  bên đèn hương thanh tịnh.
 rốt cuộc...
Là  ngu dại!
Là   quá tin  cái gọi là gia tộc!
Ta  đợi  vàng chuộc .
Cũng chẳng đợi  ai đến cứu.
Chỉ …
Cơn thịnh nộ của lũ cướp!
Chúng dẫm nát   gót giày bẩn thỉu, hành hạ   chút nhân tính!
Chúng trói tay chân , nhét tất bẩn  miệng,  cho  chết.
Ta sống trong địa ngục, trầy trật qua từng khắc.
...
Kiếp ,  tuyệt đối  hy sinh vì họ nữa!
Không còn    chắn mũi, mẫu  rốt cuộc  bước .
“Chúng ... là nữ quyến của... của họ Tiêu ở Lan Lăng... mong các hảo hán đừng tổn thương ai!”
“Muốn bạc đúng ? Chúng ... chúng  sẽ đưa!”
Mẫu  lấy hết ngân phiếu, vàng bạc trang sức   dâng .
Rồi  sang bảo chúng   theo.
Bà còn đưa luôn cả  quà tặng đắt giá của nhà họ ngoại tẩu tẩu hôm chia tay đưa tiễn.
“Các hảo hán,  thứ quý giá đều ở đây!”
“Có thể... tha cho chúng  một con đường sống ?”
Giọng nương run rẩy cầu xin.
Khuôn mặt nghiêm khắc thường ngày giờ đầy bất an và nịnh nọt.
Sự tương phản  khiến  thấy buồn .
Tên đầu lĩnh lạnh lùng quét mắt qua từng .
Hắn đang tính toán điều gì đó.
Ta  sợ  giết.
Thứ  , là tiền.
“Ngươi, ngươi, ngươi và ngươi – ở !”
Hắn chỉ nương và ba .
 
5
Quả nhiên, vẫn giống kiếp .
Họ   giữ .
Chỉ khác là –  ,    thế mạng.
Thật  xem cha và đám tộc trưởng  sẽ chọn ?
Liệu họ  mang vàng chuộc về những nữ quyến  bôi nhọ thanh danh?
Ở Đại Tùy, tiếng tăm của nữ tử quý tộc quan trọng hơn cả mạng sống.
Kiếp ,  dù là danh môn  nhất kinh thành, chỉ cần vướng cái tội “ sơn tặc bắt”, liền  gia tộc vứt bỏ  tiếc nuối.
Kiếp , nếu   bắt là  và các ...
Họ   may mắn hơn  ?
Tên đầu lĩnh đưa mắt   và tẩu.
Nhìn như đang chọn vật phẩm.
“Chuyện hôm nay   báo quan.”
“Trước khi trời tối, mang đến mười vạn lượng hoàng kim chuộc !”
“Nếu  — để đám quý nữ các  nếm thử mùi vị của chúng !”
“Hahaha—”
Hắn  khinh bỉ,  c.h.é.m ngang tên thị vệ nhà họ Tiêu đang h ấ p hối  đất.
M á u b.ắ.n tung tóe.
Đỏ, trắng, vàng lẫn lộn.
Tanh tưởi đến mức  ai cũng nôn khan, rùng , run rẩy.
Vài  còn tiểu tiện tại chỗ.
Không khí dần đặc quánh, ngoài mùi m á u còn lẫn mùi thối và sợ hãi.
Các  mềm oặt ngã xuống,  lượt “ngất xỉu”.
Ta lạnh nhạt  bọn họ khe khẽ hé mí mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-ta-tro-thanh-thien-menh-chi-nu/chuong-2-ta-chang-con-ban-tam-nua.html.]
Ra là giả vờ.
Kiếp   quá ngu.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Thấy cảnh đó liền che chắn  mặt họ.
Bây giờ...
Ai c h ế t mặc ai.
Bọn cướp dùng sống đao đập mạnh từng  một.
“Không dậy thì chờ đổ m.á.u !”
Các  sợ quá, chật vật bò dậy.
Chúng rúc  ,   cầu cứu.
“Tỷ tỷ cứu !”
“Muội   ở ! Không !”
Hai  từng  giọng  trong veo như chim hót, nay  run rẩy khản đặc.
“Còn   mau!”
Tên đầu lĩnh mất kiên nhẫn, quát bảo  và tẩu  về mang tiền.
Tẩu như  tha mạng, vội vàng bỏ .
“Đợi !”
Tiểu  hét lên, mắt  tên đầu lĩnh rực sáng.
“Đại tỷ là quý nữ kinh thành, hôn ước với Hầu phủ, đáng giá hơn chúng !”
“Còn tẩu tẩu – đang mang dòng chính của Tiêu gia, cũng  đáng giá!”
Câu  của nàng khiến hai   tỉnh ngộ.
Cả ba lập tức thi  tiến cử  và tẩu tẩu
Mẹ – đôi mắt vốn  trống rỗng – cũng lấp lánh ánh sáng.
Tẩu  mừng vì  , giờ tím tái mặt.
Nàng nghiến răng: “Các ngươi… thật vô sỉ! Lôi  theo  gì?! Ta đang mang trưởng tử cả nhà các ngươi đó!”
Mẫu  do dự.
Cuối cùng : “Chỉ là ở  ,  ai bảo c h ế t …”
Tẩu ôm bụng lùi : “Không! Không! Không! Ta  ! Các ngươi  ở ,   !”
Bốn  xúm  cãi vã.
Ta  – chỉ thấy buồn .
Tên đầu lĩnh dường như thật sự suy nghĩ.
Hắn  từng ,  bỗng hét:
“Nhìn trưởng nữ của các ngươi kìa – bình tĩnh,    nháo!”
“Rồi   các ngươi –  nhát gan   xí!”
Đám sơn tặc  phá lên.
Ba  cụp mắt, im bặt.
Tên đầu lĩnh  nương.
“Phu nhân,  thấy ?”
“Giữ bọn họ,  giữ   giá trị hơn?”
Bà  khó xử  ,   ba .
Cả ba lao  lòng nương  lóc cầu xin.
Bà ôm họ,   đầy mong đợi.
“Vãn nhi, coi như nương xin con…  …”
Ta  yên,  họ  con tình thâm.
Chỉ là... trong lựa chọn của họ.
Chưa từng  .
…
Từ bé,   :
Đứa   thì  ăn đường.
Bọn   , nên cái gì cũng .
Còn  dù  thế nào, vẫn trắng tay.
Vì  là trưởng nữ.
Vì  là đích trưởng nữ, nên   nhường.
Phải rộng lượng.
Phải hy sinh.
Phải trưởng thành.
Phải xứng đáng với tài nguyên gia tộc  rót cho .
 ai cho  chọn ngày giờ sinh?
Ta  trả giá đủ .
Đổi  là gì?
Là một đời    chủ chính .
Ngay cả hôn sự cũng  sắp đặt.
Ngay cả sở thích cũng  theo ý gia tộc.
Ta  ,   nghĩa là   uất.
… ai từng  thấy nỗi uất ức của ?
...
Kiếp ,  vẫn là kẻ  bỏ .
Chỉ tiếc là…
Ta chẳng còn bận tâm nữa.