Kiếp ,  khi  Hầu phủ ép lui hôn, Tống Tử Văn từng lén tìm đến .
Lúc   tiều tụy, hốc mắt thâm quầng, giọng  khàn đặc.
“Xin , Vãn Nương…   cố hết sức…”
“Mẫu   nàng  còn trong sạch, nhất quyết  cho nàng bước  cửa Hầu phủ.”
“ nàng nghĩ mà xem, nàng như  , còn ai dám thương yêu nàng như  nữa?”
“Nàng còn  thể sống thế nào đây?”
Hắn   đau khổ,  bất chợt mắt sáng lên.
“Không bằng…  bằng để  nuôi nàng bên ngoài?”
“Ta sẽ  với nàng, mỗi ngày đến thăm nàng!”
“Chỉ là   danh phận, nhưng nàng sẽ  để tâm, đúng ?”
Ta   chằm chằm,  thể tin nổi.
“Ngươi đang sỉ nhục ,  đang sỉ nhục chính ngươi?”
Ta vươn tay cầm lấy tay  —   vội rụt về.
Ngọc bội rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Ta rút tay , giọng lạnh lẽo.
“Chỉ là,  trả  tín vật đính ước.”
Hắn ngớ , mặt đỏ gay.
“Ta…   chê nàng dơ bẩn… Vãn Nương đừng giận…”
“Cho  thêm chút thời gian… Vãn Nương, —”
Ta bật  khẽ, mặc  van nài níu kéo, xoay  rời .
Chỉ giữ  chút tôn nghiêm cuối cùng.
…..
Kiếp ,    xâm phạm, vẫn còn danh tiết.
Tống Tử Văn vì thế mà đấu tranh — nên Hầu phủ mới miễn cưỡng chấp thuận  nhập môn.
 chỉ là…  ?
Gọi đó là… ân ban?
Thật nực .
Họ lấy   tự tin nghĩ rằng  vẫn thiết tha  dâu nhà họ?
Họ nghĩ  là loại nữ nhân tham quyền thế, ham danh vọng?
Ta còn  tìm cách khiến Tống Tử Văn tự rút lui.
Thì trời  ban cho  một cơ hội…
 
11 
“Biểu ca, cô mẫu dặn   về dạy thi thư cho  kìa.”
Một thiếu nữ mặc váy trắng, dung mạo tươi tắn, bước đến.
Ta nhận  nàng.
Biểu  Tống Tử Văn – Nhiếp Thanh Thanh.
“Vãn tỷ tỷ, tuy tỷ  hôn ước với biểu ca …”
“ lúc  còn đến đây, thật  hợp lẽ cho lắm.”
“ , cô mẫu dặn  nhắn tỷ — yên phận ở nhà, đừng gây chuyện thị phi.”
“Đủ , Thanh Thanh!”
Tống Tử Văn trừng mắt quát nhỏ, tỏ vẻ  nhẫn nại.
“Ta sẽ về , mau  về hầu mẫu  !”
“Biểu ca—”
Nhiếp Thanh Thanh đỏ mắt, nghẹn ngào trách móc.
“Danh tiếng của tỷ  như thế ,  còn xứng với  nữa!”
“Quý nữ trong kinh còn nhiều, cớ gì  treo cổ  cành cây cong quẹo ?!”
“Cô mẫu   ưa gì tỷ , cưới  chẳng  rước phiền toái ?!”
Ta khẽ mỉm , tiếp lời nàng.
“Phải đó, Tống Tử Văn,    chí !”
“Đừng treo cổ  cái cây cong quẹo  nữa.”
“Chúng  hủy hôn .”
Ta giật ngọc bội đính ước, ném trả .
“Tống công tử,  – Tiêu Vãn Nương – và quý phủ các ngươi từ nay vô duyên.”
“Mỗi  một ngả.”
Nhiếp Thanh Thanh sững sờ.
“Ngươi điên  ?!”
“Dám chủ động hủy hôn với biểu ca ?!”
“Hủy thì cũng  là nhà    chứ!”
Ta lười tranh cãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-ta-tro-thanh-thien-menh-chi-nu/chuong-5-moi-nguoi-mot-nga.html.]
Mục đích  đạt,  xoay  rời .
Sau lưng là tiếng Tống Tử Văn thống khổ gọi với.
“Vãn Nương đừng vội,   nàng  chấp nhận  …”
“Cho  thêm thời gian…”
“Lời nàng   tính! Ta tuyệt đối  đồng ý lui hôn!”
Tuyết đầu mùa trắng xóa rơi từng bông.
Lạnh buốt, thấm  da thịt.
Như cảm giác  từng  với , giờ  tan biến theo gió.
May mắn …
Ta  từng yêu sâu.
Nên vẫn giữ  trái tim  nguyên vẹn.
Dù , n.g.ự.c  vẫn nghẹn cứng.
Ta cúi đầu bước .
Không về Tiêu phủ.
Chỉ lặng lẽ một  dạo quanh phố lớn kinh thành.
Sắp đại tuyết,  qua  thưa thớt.
Trời đất mênh mang, lòng  trống rỗng.
Ta bắt đầu nghi ngờ ý nghĩa của việc trọng sinh.
Sống — thật quá khó.
Làm nữ nhân — càng khó.
Số mệnh chọn   gì?
Hay còn sắp đặt sứ mệnh nào khác?
Không rõ   bao lâu, tuyết  đầu  ngừng rơi.
Một tấm áo choàng ấm áp phủ xuống vai.
Xua   giá lạnh.
Một hương long diên thanh thoát lững lờ nơi chóp mũi.
Quen thuộc.
Khiến lòng  an  lạ thường.
Ta  đầu.
Lại là —  .
Tên cẩm y vệ đeo mặt nạ.
“Là ngươi?”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“Ừ. Là .”
Giọng  thấp trầm.
Mang theo chút dịu dàng.
Ta ngẩng mắt.
Ánh mắt  va  đôi con ngươi sâu như biển của …
12 
Trở về Tiêu phủ, trời  sang giờ Thân.
Vừa mới  xuống uống ngụm  Đông Nhi mang tới,  liền  cha  một tay hất đổ cả khay.
“Ngươi   cái trò ngu xuẩn gì ?!”
“Ai cho phép ngươi tự ý hủy hôn với Hầu phủ?!”
“Ngươi    xem  bây giờ còn gả nổi cho nhà nào  nữa?! Con nghiệt chủng , định kéo cả Tiêu gia xuống  trò  cho kinh thành mới chịu  ?!”
Khó cho ông , tuổi xế chiều  mà giận đến mức mặt mũi tái mét.
Ta chẳng mảy may lay chuyển, chỉ ung dung bảo Đông Nhi rót chén khác, nhấp một ngụm.
“Chẳng  Tiêu gia  sớm là trò   ?”
“Lập tức đến Hầu phủ xin , thu  chuyện lui hôn!”
“Nếu cha thật sự  kết  với Hầu phủ,   gả mấy    ?”
“Ngươi—!”
Thấy   d.a.o động, cha bỗng hạ giọng khuyên nhủ.
“Ngươi bây giờ…  thể thế ,    Hầu phủ cũng là phúc phận  nhỏ. Hơn nữa Tống công tử  một lòng với ngươi, gả  cũng chẳng thiệt thòi gì. Về   thăng tiến, còn  thể giúp đỡ cả nhà…”
Vẫn là vì lợi ích của Tiêu thị.
Ta  vệt nước  loang lạnh  đất, lặng như tảng băng trong lòng.
“Hầu phủ,   gả.”
…
Ta thành công chọc cha  nổi giận bỏ .
Đông Nhi lo lắng đến đỏ mắt.
“Tiểu thư… nếu lão gia thật sự ép  gả  thì  bây giờ?!”
Ta vuốt gò má tròn trịa của nàng, giọng dịu dàng.
“Đừng lo, tiểu thư ngươi sắp  đại vận .”
...