13 
Cuối năm, tuyết lớn đè trắng cả cành cây.
Đến dịp thái hậu cùng các mệnh phụ  chùa Tướng Quốc cầu phúc.
Tuyết rơi  xem là điềm lành — báo hiệu một năm mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Cha là quan văn tứ phẩm, mẫu   từng là mệnh phụ, nếu bà còn sống, năm nào cũng sẽ dẫn các nữ quyến trong phủ theo thái hậu lên chùa.
 năm nay, Tiêu phủ  gặp biến cố lớn, chủ mẫu cũng  mất.
Vì  triều đình  hề mời Tiêu phủ theo đoàn.
Ta, đương nhiên, cũng   .
Thế mà   Hầu phu nhân uống nhầm thuốc gì,  lôi  theo bằng .
Trên xe ngựa, Nhiếp Thanh Thanh — biểu  của Tống Tử Văn — suốt dọc đường  ngừng châm chọc .
“Cô mẫu,   dẫn nàng   cùng?”
Hầu phu nhân liếc  lạnh tanh.
“Hôm   cung, Thái hậu  nhắc đến mấy lời đồn ngoài phố, hình như  tò mò về nữ tử dám đấu trí với sơn tặc. Bà bảo  dẫn tới xem thử.”
Nhiếp Thanh Thanh  coi  gì.
“Làm quý nữ mà   an phận, để   bàn  tán , chẳng   hổ!”
“Ta thấy Thái hậu chắc là  trị nàng tội  mất mặt nữ nhi Đại Tùy mới đúng!”
…
“Cô nương  mồm miệng cay độc, dáng vẻ  thô tục, quả thực  mất mặt hết thảy quý nữ Đại Tùy.”
Một giọng nam trầm lạnh lẽo đột ngột vang lên.
Nhiếp Thanh Thanh giận dữ vén rèm xe  .
Rồi lập tức nín bặt.
Ngoài xe, một nam nhân cưỡi ngựa cao lớn,  hình thẳng tắp, vận cẩm y vệ phục màu đen.
Mặt đeo mặt nạ đen, chỉ để lộ cằm sắc sảo và bờ môi lạnh lùng.
Nhiếp Thanh Thanh há mồm định mắng, nhưng vì đối phương là cẩm y vệ nên đành nghẹn , cố  chua ngoa:
“Không dám lộ mặt thật, chắc chắn là  dám gặp !”
Nam nhân khinh miệt đáp:
“Muốn thấy mặt thật của ? Ngươi xứng ?”
Hắn nghiêng đầu  về phía , ánh mắt sâu hun hút như xoáy nước.
“Cái xe ngựa   mùi ô uế,   cũng .”
“Đi với —”
Hắn  đưa tay .
Giống như cái ngày    cứu khỏi bọn sơn tặc, giữa màn m.á.u tanh và băng tuyết.
Tiếng Nhiếp Thanh Thanh rít bên tai:
“Ngươi tưởng  là ai? Tiêu Vãn Nương   mù mà bỏ biểu ca  – một Đại Lý Tự khanh – để chọn loại thấp kém như ngươi!”
“Dù là cẩm y vệ thì cũng chỉ là gã sai vặt chẳng  tương lai gì!”
Ta  chịu nổi tiếng kêu gào lải nhải  nữa.
Trực tiếp vung tay, tát nàng một cái.
Giữa ánh mắt sững sờ của Hầu phu nhân và Nhiếp Thanh Thanh,  vén rèm xe, nắm lấy bàn tay ấm áp .
Hắn dễ dàng kéo  lên ngựa, ôm  lòng.
Xoay .
Phóng ngựa  mất.
Tiếng mắng chửi và la hét phía ,  gió tuyết cuốn sạch.
 
14 
Ta nhắm mắt .
Gió tự do rít qua bên má, quất mạnh lên mặt như những roi cuồng nộ.
Thì  cưỡi ngựa — là cảm giác  ?
Bỏ qua ánh mắt dò xét xung quanh, trong lòng   đầu tiên cảm thấy… vui vẻ.
Chỉ là… lạnh quá!
Ta khẽ rúc  lòng  phía , ôm lấy sự ấm áp từ đại bào của .
Giọng  trầm, mang theo từ tính như gợn sóng, nhẹ nhàng mà ám ảnh.
“Có sợ ?”
“Không sợ.”
“Ngươi… thật sự  nghĩ kỹ ?”
“Ừ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-vut-bo-ta-tro-thanh-thien-menh-chi-nu/chuong-6-co-thich-khach.html.]
Hương long diên nhàn nhạt từ   vương nơi chóp mũi .
Ta thoáng nghi hoặc,  như sực nhớ  điều gì.
“Ta còn   tên ngươi.”
Lồng n.g.ự.c  lưng khẽ rung động.
“Ngươi  thể gọi  là… Lục Yến.”
Lục Yến...
Cảm ơn ngươi.
Cảm ơn ngươi  cứu .
Cảm ơn ngươi  cho  cơ hội sống   nữa.
Hôm  từ chối Tống Tử Văn, rời khỏi Hầu phủ,   gặp đầu tiên chính là .
Hắn che ô cho   tuyết, chắn hết gió lạnh,   với  một lời — như sét đánh giữa trời quang:
“Sự trọng sinh của ngươi…   ngẫu nhiên.”
“Mà là do .”
“Ngươi  nguyện ý… giao dịch với  ?”
Ta  do dự — gật đầu cái rụp.
Ta nghĩ, cuối cùng cũng hiểu vì   mệnh cho  sống .
Thì ,    một kẻ  trời cao ruồng bỏ.
Vẫn   cần .
Sau khi  đồng ý,   thấy đôi mắt   lớp mặt nạ khẽ nheo , như .
Hắn đưa ô cho ,  vội vàng rời .
Ta   lâu,  theo bóng dáng thẳng tắp như trúc  dần khuất  màn tuyết.
Mãi  mới sực nhớ —  quên hỏi: “Giao dịch… là gì?”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
…
Có lẽ  cảm thấy  định hỏi.
Lục Yến khẽ , thì thầm bên tai:
“Rất nhanh thôi, ngươi sẽ .”
15
Lễ cầu phúc ở chùa Tướng Quốc diễn  long trọng.
Tiếng chuông trống vang vọng.
Tăng nhân nối đuôi  đại điện.
Từ xa,  thấy Thái hậu  đám mệnh phụ vây quanh, sắc mặt hồng hào,  bước khỏi chính điện.
“Có thích khách!!”
Tiếng hét vang lên giữa đám đông hỗn loạn.
Cả đoàn nữ quyến rối tung.
Ta  đẩy qua đẩy , chẳng hiểu    chen đến sát bên Thái hậu.
Chưa kịp phản ứng, bà   vội nhào tới núp  lưng , túm chặt lấy tà váy   buông.
Một cung nữ vung d.a.o lao đến —  bỗng “ngã vật”   mặt, y như cố tình va   .
Ngay  đó  cẩm y vệ vây bắt.
Mọi chuyện xảy  trong chớp mắt.
Ta còn  kịp hiểu gì,   Thái hậu lớn tiếng tuyên bố:
“Tiêu Vãn Nương cứu mạng ai gia!”
Cẩm y vệ  — Lục Yến — lúc  đột ngột gỡ mặt nạ xuống, bước tới đỡ lấy Thái hậu, giọng đầy lo lắng:
“Mẫu hậu! Người   chứ?!”
“Gần đây trẫm mộng thấy mẫu hậu  ám sát tại lễ cầu phúc, nên mới cải trang thành cẩm y vệ để bảo vệ . May … chỉ là hoảng hốt một phen!”
Mọi  nhất tề kinh hãi.
Sau đó đồng loạt quỳ xuống.
Ta thấy rõ trong đám đông, sắc mặt Hầu phu nhân và Nhiếp Thanh Thanh — trắng,  xanh,  tím, loang lổ như đóa hoa tàn.
Ta  định cúi  quỳ lạy, thì   Lục Yến nhẹ nhàng đỡ dậy.
“Tiêu Vãn Nương can đảm,  thua gì nam nhi.”
“Đã cứu mẫu hậu  khỏi nguy hiểm.”
Thái hậu lập tức kêu to:
“Cứu mạng chi ân, vô dĩ báo!”
“Vậy… ai gia đem con trai , ban cho ngươi  phu quân!”
Khóe miệng  giật giật.
Khóe môi Lục Yến… cũng giật theo.
...