đúng là  bệnh, ba  vẫn khoẻ mạnh thế . Tại    nghĩ họ  mất?
 
Tối hôm đó, chỗ trống trong lòng  bấy lâu như  lấp đầy.
 
Nếu Tra Sâm Lăng  bất ngờ chui lên từ đất, thì cảnh tượng   hảo hơn  bao.
 
"Này, mỗi  biến thành ,   thể mặc quần áo   hả?"
 
Cả  đầy bùn đất,  trần trụi  giữa nhà.
 
Lễ nghĩa ? Tự trọng ?
 
Mẹ  cũng sững sờ:
 
"Cái… cái   là ai ? Sao   rụng  lá cây thế?"
 
Chỉ  ba  phản ứng nhanh nhất, vớ ngay cái xẻng sắt to, bổ thẳng    ,  đánh  quát:
 
"Biến thái từ  tới đây, đồ điên!"
 
Tra Sâm Lăng  ôm đầu né,  rải bùn khắp nhà .
 
"Khiêu Khiêu, cô cứ   thế ? Mau quản ông   !"
 
Thật kỳ diệu, một yêu tinh cũng  mách lẻo cơ đấy.
 
 đúng là  thể để đánh tiếp, chứ đất b.ắ.n tung toé thế  lát dọn mệt chết.
 
  tay cản ba.
 
Ông tròn mắt     sang Tra Sâm Lăng, qua  mấy :
 
"Khiêu Khiêu, đừng  đây là bạn trai con tìm về nhé?"
 
Ba  tức giận, ánh mắt cực kỳ  thiện cảm   , lúc    đang luống cuống che chỗ  hở chỗ , trông càng khó coi.
 
Ông  càng  càng bực.
 
Ba  sang , giọng đầy tủi :
 
"Khiêu Khiêu, con thích   ở điểm nào ?"
 
Nghe như sắp  tới nơi  .
 
 cũng choáng váng, chẳng hiểu gì:
 
"Không  , … thật sự  …" 
 
 cuống lên, loại hiểu lầm   thể để kéo dài.
 
"Hai   ưng thì con cũng  ưng, hơn nữa bạn trai con ít nhất cũng  là con  chứ."
 
Câu cuối    nhỏ, sợ ba  lớn tuổi   dọa phát bệnh vì một cây tinh.
 
 dường như chẳng ai chịu   giải thích.
 
Ba   kéo  đẩy, lôi Tra Sâm Lăng  phòng tắm.
 
  đờ , khoan , cây tinh tắm nước nóng  ?
 
 đó   trọng điểm.
 
Điều    là  cần thiết ? Dù  lát nữa   cũng     trong đất mà!
 
13
 
Chuyện  đó thì càng lúc càng vượt khỏi tầm kiểm soát của .
 
Ba    chê Tra Sâm Lăng lôi thôi lếch thếch như  rừng,  lẩm bẩm  chăm chút sửa sang cho  .
 
Đến khi     mặt chúng  với diện mạo gọn gàng như con  thật sự,
ba   liếc  một cái, trao đổi trong im lặng.
 
“Ra …  trai quá mức.”
 
“Bảo  lọt  mắt con gái .”
 
Còn Tra Sâm Lăng thì cả  toát  một vẻ c.h.ế.t lâm sàng, ánh mắt sống dở c.h.ế.t dở  .
 
Đại Hoàng kẹp đuôi lủi qua chân  ,    túm ngay gáy xách lên.
 
"Có gì thì nhắm  , đừng động  chó của ."
 
 nuốt nước bọt, lấy hết can đảm mở miệng.
 
Dù   cũng là chủ của nó, lúc   thể bỏ mặc .
 
 rõ ràng, chuyện  chúng  chẳng  lý lẽ gì để cãi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-cham-cuu-cho-cay-toi-buoc-len-dinh-cao-cuoc-doi-nui-quy-phu-21/chuong-5.html.]
Đại Hoàng cụp tai,  dám nhúc nhích, thậm chí  dám rên một tiếng.
 
Ba   chẳng hiểu chuyện gì, chỉ một mực xót xa cho nó.
 
"Hay là hai đứa đang giận ?"
 
"Không   chứ, lớn thế  ,  chuyện gì  tự giải quyết  ?"
 
"Sao  trút giận lên con chó, còn mặt mũi nào  chủ của nó nữa?"
 
Ba  ôm Đại Hoàng  lòng vỗ về, còn xé hẳn một cái đùi gà cho nó ăn.
 
Tra Sâm Lăng liếc , trong mắt đầy ấm ức và tức giận kìm nén.
 
 cũng tức mà, cái đùi gà đó vốn dĩ là của !
 
Đây là gà thả đồi chính hiệu, ngon tới mức vàng cũng  đổi .
 
"Ra đây  chuyện!"
 
 kéo tay   lôi  sân.
 
Mẹ  còn hùa theo: " đúng,  gì thì giải quyết riêng, đừng trút lên Đại Hoàng."
 
Nhìn  ánh mắt ấm ức giả tạo của con chó,  đầu tiên  thấy  thể dùng từ giả nhân giả nghĩa để tả một con vật.
 
Chuyện  nó   rõ ?
 
Ra đến sân,  và Tra Sâm Lăng  ,  khí nhất thời ngượng ngập chẳng  bắt đầu từ .
 
"Nói ,   cứ bám lấy  hoài ?"
 
Nghe ,   càng tỏ vẻ tủi :
 
"Do   bám chắc? Rõ ràng là cô tự tìm tới  , còn cắm kim   …"
 
 vội bật dậy bịt miệng  :
 
"Nhỏ giọng thôi,  cái đó  vẻ vang lắm ?"
 
" xin , nhưng   thể tránh xa   ?"
 
Anh  lắc đầu: "Không thể."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
 
Rồi ngừng  một chút,  tiếp: "Trừ khi   thể   biến thành ."
 
"Tức là    mới biến thành   ?"
 
Anh   chằm chằm  cổ , nuốt nước bọt:
 
"Hút cạn m.á.u cô là ."
 
 hoảng hốt lùi :
 
"Dù   cũng từng cứu , còn chôn   đất cơ mà."
 
"Thì nên  mới từ từ hút, mỗi ngày một ngụm, lâu dần là xong, lúc đó sẽ thành ."
 
Người đáng   ủ rũ là ,  mà  còn  vẻ sầu muộn hơn cả .
 
14
 
"Tại  nhất định  hút m.á.u của ?"
 
"Vì m.á.u của cô  khiến  hóa hình.  vốn yên lành ở đây, cô tự dưng chạy tới châm kim  , còn  m.á.u dính lên  . Kỳ lạ ở chỗ m.á.u của cô  ngon đến thế."
 
Chúng  đều mang cùng một mớ nghi vấn,
cũng đều bất lực như .
 
"Thật sự cô  nhớ gì ?" - Anh   hỏi.
 
Lần ,  do dự: "  nhớ gì ? Hoặc là chúng  từng quen  ?"
 
Anh  liếc  khinh khỉnh: "Không quen, tuyệt đối  thể quen."
 
"Thế  cứ hỏi mãi ?"
 
" chỉ  chắc chắn xem tình trạng của    là cá biệt  ." - Anh  nghiến răng .
 
 chẳng    oán hận cái gì nữa.
 
Có lẽ sống quá lâu nên đầu óc cũng  bình thường.
 
Thế giới của yêu tinh già,   hiểu nổi.
 
Anh  hút m.á.u xong thì chuẩn  chui  xuống đất,    cần  giúp chôn nữa,  thôi.
 
  thích  phiền ai, và cũng   ai  phiền , kể cả một khúc gỗ thành tinh.