“Sao ?” Mật Nương cẩn thận hỏi. Đều là con gái, nàng hiểu rõ chuyện liên quan đến sinh nở quan trọng đến mức nào. Nếu nàng  tiền, nàng nhất định sẽ cho mượn, nhưng tiền nàng  khám bệnh cũng là của Ba Hổ, nàng  thể dễ dàng hứa hẹn.
 
“Chuyện ...  những ai ? Liệu đại phu  lỡ miệng   ?” Phán Đệ ngập ngừng: “Miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ lắm. Ta sợ chúng   khám, dù   bệnh cũng  đồn là  thể sinh. Chuyện    mà thanh minh ?” Nếu  tin đồn như , đàn ông dù  ưng các nàng cũng  dè chừng ba phần.
 
Mật Nương hiểu nỗi lo của Phán Đệ. Giống như ở Đại Khang, nếu  cô nương nào  y quán khám bệnh liên quan đến "phần ", một khi lộ  tiếng gió, kiểu tin đồn gì cũng  thể xuất hiện.
 
“Với , lỡ như đại phu  chúng   bệnh, chúng  cũng   tiền bốc thuốc? Vậy  khám chẳng  là bỏ năm văn tiền  mua phiền    ?” Phán Đệ cúi đầu vặn vẹo cổ tay. “Mật Nương,  là thôi . Đừng  cho Mộc Hương các nàng  nữa. Bọn  tuổi cũng  lớn, một hai năm tới chắc cũng  gả chồng,   cứ bồi bổ dần  sẽ khỏi.”
 
Mật Nương nghẹn lời. Phán Đệ  thuyết phục  nàng. Nếu   gả cho Ba Hổ, dù nàng  cơ thể   , nàng cũng sẽ   khám đại phu. Nguyên nhân chính là   tiền, thứ hai là sợ tin đồn nhảm.
 
“  nghĩ vẫn nên  cho Mộc Hương, Lan Nương và Bạch Mai một tiếng. Các nàng   thể  ý kiến khác.” Đặc biệt là Mộc Hương, nàng   chủ kiến,  yêu ghét rõ ràng,  như   quá coi trọng cái  của  ngoài.
 
“Được, chờ các nàng  về  sẽ  một tiếng.” Phán Đệ tiễn Mật Nương  cửa. Đôi mắt Mật Nương sáng lấp lánh, so với lúc mới đến Mạc Bắc, nàng như  tái sinh. Phán Đệ  vẻ ngoài rạng rỡ  của Mật Nương  chói mắt, cố nén một nụ  khổ, dùng giọng điệu thoải mái nhất  thể: “Mật Nương, nàng cứ sống  cuộc sống của  . Bọn  cũng  còn là con nít, nàng đừng bận tâm bọn  quá. Nghe  buổi sáng nàng còn cãi  với  , là chuyện gì ?”
 
“Không  gì, chỉ là ngứa mắt   bôi đen Ba Hổ thôi.” Nhắc đến chuyện buổi sáng, Mật Nương  bực . “Không nhắc nữa, đại phu bảo  bớt lo nghĩ,   bớt giận mới .”
 
Mật Nương về đến nhà thì Triều Lỗ cũng đang ở đó. Nàng gọi: “Chú Triều Lỗ đến ? À đúng , mấy hôm nay con  thấy Mông Ân qua đây. Cậu   ? Sao chỉ  hai   phiên  gác đêm trông bò dê ?”
 
“Ta cho   về . Năm đó   cũng chỉ thuê của  mười con dê,  việc cho  bốn năm cũng đủ . Vừa  nhà    việc,  liền cho    .” Nói  mặt Triều Lỗ, Ba Hổ lấy  lượng dê thuê để tính  năm  việc, tránh để ông  trong lòng mất cân bằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen-oucn/chuong-100.html.]
 
“Cậu  độc , nhà  mỗi   ,  thể  chuyện gì chứ?” Triều Lỗ lẩm bẩm.
 
“Đàn ông độc   lập gia đình, đó là chuyện lớn. Cậu  cứ  nô bộc cho , cô nương nào chịu lấy?” Ấm t.h.u.ố.c đang sôi sùng sục. Ba Hổ giơ tay  hiệu cho Triều Lỗ,   việc gì thì  , đừng  đây vướng bận.
 
“Lần  về Cổ Xuyên, theo   coi bò dê nhé? Một   lo  xuể .” Hơn một ngàn đầu gia súc,    riêng lẻ. Đến lúc đó  nhập chung với đám bò dê ở Lâm Sơn, chỉ cần một con ngựa nổi điên, đàn gia súc chạy tán loạn, hai cái chân   chạy  bốn cái chân.
 
“Ta  nhờ  báo tin, bảo Mục Nhân sắp xếp hai  qua đây . Chuyện  ông  cần lo.” Ba Hổ mất kiên nhẫn, ngẩng đầu  Triều Lỗ bằng ánh mắt lạnh lùng. Thấy ông  im miệng, rốt cuộc cũng chịu ,  mới  sang   đang chải lông cho ch.ó bên cạnh.
 
“Nàng   gì   với  ?”
 
Có chứ. Mật Nương lập tức buông lược, cúi đầu  tới,  đối diện  đàn ông, thuần thục nhận : “Kinh nguyệt của   đều, lẽ  nên  với  sớm. Dạ dày  thoải mái cũng  nên giấu .”
 
“Trên đường về nàng   câu    năm  .” Ba Hổ ngắt lời nàng, nhắc nhở: “Chuyện sáng nay.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
 
Ủa, chẳng  là chuyện nàng cãi  với   ? Muốn  thì hỏi thẳng là  , còn  chỉ rõ thời gian. Mật Nương giả ngốc, cố tình   đúng ý : “Sáng nay nhiều chuyện lắm. Chàng   chuyện gì? Đoàn xe của U Châu vận chuyển bao nhiêu lương thực? Rau củ quả  những loại nào? Chàng cứ hỏi,   gì  hết.”
 
Ba Hổ  đôi co với nàng: “Vậy  chuyện nàng cãi  với    ? Có ai bắt nạt nàng? Hay  ai thúc giục nàng sinh con? Thảo nào nàng đột nhiên chạy về đòi  khám đại phu.” Nếu   Triều Lỗ nhắc một câu,  cũng   chuyện .