Mật Nương gật đầu liên tục. Nếu thật sự tìm một phụ nhân lớn tuổi về trông con, nàng còn lo  sai bảo  . Quan trọng nhất là nàng  nghĩ tới  một ngày    thể dùng đến  hầu.
 
“Nhà nàng  đây  từng thuê nha  bà tử trông trẻ ?” Nàng hỏi.
 
Ba Hổ lắc đầu, “Mẹ  lúc đó chỉ lo chăm con, giặt giũ nấu nướng chăn thả đều  cần bà  quản.” Mật Nương là kiểu   chịu  yên, hễ rảnh  là  tìm đủ thứ để ,  hề chê mệt. Có điều, nếu   Azil Mã đột nhiên xuất hiện,  cũng sẽ  nghĩ đến chuyện thuê  trông con. Trong nhà ngoài ngõ bao nhiêu việc,  cũng cáng đáng  hết, cũng  thấy mệt, chỉ là thời gian  ở riêng với Mật Nương ít .
 
“Cũng chỉ mấy năm nay thôi, chờ Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã lớn lên,  ăn  , cũng  cần   trông nom kè kè nữa.” Ba Hổ . Dứt lời,   về phía bụng Mật Nương, “Ta còn  đưa nàng đến Tuất Thủy bắt mạch.”
 
Azil Mã mang theo tâm trạng thấp thỏm đến cửa. Thấy Ba Hổ hình như   nhà, nó thầm tính toán, nếu như  từ chối, nó sẽ quỳ xuống cầu xin Mật Nương giữ nó . Nó  hỏi thăm một lượt từ tây sang đông, ai cũng chê nó tuổi nhỏ  chịu nhận. Cũng chỉ  nhà Ba Hổ    trông trẻ, mới để nó tìm  cơ hội.
 
“A thẩm! Đệ    tỉnh  ạ? Con đến chơi với chúng nó đây.” Sợ  ch.ó cắn, nó  ở bờ sông  bắt đầu gọi .
 
“Vào .” Mật Nương mở cửa, chờ Azil Mã đến gần, : “Ngươi còn nhỏ, vẫn nên ở cùng cha . Cho nên  , cứ  bữa sáng ngươi qua đây,  bữa tối thì về.  lúc chuyển đồng cỏ là   theo bọn .”
 
“Các  đồng ý  ạ?” Azil Mã kích động.
 
“ . Ngươi tuổi còn nhỏ, cũng    bao nhiêu việc, chủ yếu là trông Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã, lúc chúng nó thức thì chơi cùng. Bọn  chỉ lo cho ngươi một ngày ba bữa cơm, một năm bốn bộ quần áo. Nếu ngươi thấy  thì về  với  ngươi, bảo bà  cùng Ba Hổ đến nha môn  đăng ký.” Làm đăng ký, kể từ sang năm, Ba Hổ  thể  mặt nó lĩnh thêm một phần muối từ quan phủ. Mặt khác cũng là vì Azil Mã tuổi quá nhỏ, phòng ngừa cha  nó   trở mặt vu vạ.
 
“Vậy con  gọi  con ngay đây.” Azil Mã xoay  chạy , gọi cũng  kịp. Chờ  nó đến, Ba Hổ cũng  giặt tã lót về. Hắn trực tiếp dẫn  phụ nữ đến nha môn, lúc  về, trong tay   thêm một tờ văn khế.
 
“Hỗ huyện thừa  đội quân  triều cống Đại Khang hai ngày nữa là sẽ tới. Hôm nay  đưa nàng đến Tuất Thủy một chuyến. Chúng  cưỡi ngựa , để Azil Mã ở nhà trông con.” Ba Hổ cũng thật lớn gan, nghĩ rằng cưỡi ngựa tốc độ nhanh, liền tính đem  giúp việc  mới tới  dùng tạm.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen-oucn/chuong-203.html.]
“Đừng,  tự cưỡi ngựa ,  ở nhà .” Đã m.a.n.g t.h.a.i một , hơn nữa kỳ nguyệt san  mới hết  khi từ bãi chăn thả mùa thu trở về, Mật Nương  thể xác định trong bụng nàng   đứa nhỏ.  Ba Hổ  yên tâm, cứ khăng khăng đòi  gặp đại phu.
 
Tuất Thủy ở phía tây, Mật Nương cưỡi ngựa  ngang qua  vặn gặp Mộc Hương đang ở bờ sông múc nước. Ánh mắt hai  chạm , cả hai đều sững sờ. Mật Nương  cho nàng  cơ hội  chuyện, thúc ngựa vượt qua, kéo xa  cách. “Không sờ thấy hoạt mạch.”
 
Giống như Mật Nương dự đoán, nhưng nàng cũng  lập tức  dậy, mà đè thấp giọng hỏi: “Nửa năm nay,  chồng   tới nữa ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
 
“Tới hai .” Giọng Triệu đại phu lười nhác,  còn vẻ hận sắt  thành thép như cuối năm ngoái. Năm nay, lúc Mật Nương sinh con, ông  hỏi Ba Hổ,     khăng khăng đòi về, ông cũng   thất vọng . Hai  bà  tới trong năm nay, ông đều coi như một  bệnh bình thường.
 
“Hai , so với     là giảm bớt  ?” Mật Nương lẩm bẩm.
 
“Chắc là già , đ.á.n.h  nổi nữa.” Triệu đại phu gõ gõ bàn, “Ta   bệnh tới.”
 
Mật Nương vội vàng  dậy nhường chỗ, cúi đầu áy náy với  phía ,  cửa lập tức thúc ngựa rời ,  ở Tuất Thủy dừng  thêm,  thẳng về Lâm Sơn.
 
Ba Hổ và Azil Mã mỗi  ôm một đứa nhỏ  hóng gió bên ngoài. Nghe thấy tiếng vó ngựa, hai đôi mắt lập tức chuyển hướng. Mật Nương xuống ngựa,  sông rửa tay,  nhận lấy Cát Nhã từ tay Azil Mã,  cùng Ba Hổ  chuyện.
 
Azil Mã  trái  ,  xách túi lông dê  ngoài nhặt phân trâu khô.
 
“Không  thai.”
 
“Ta  là  .” Xuống ngựa nhanh nhẹn như , ngựa còn  dừng hẳn  nhảy xuống. Ba Hổ huých nhẹ nàng một cái, “Sắp  phong phạm của hiệp nữ  đấy.”