“Vậy  cũng nên rõ Mãn Đô Lạp Đồ   mang tức phụ mới về là  ý gì, chẳng qua là  lấy  phần gia sản thuộc về . Đáng tiếc tính sai ý ông già, trộm gà  thành  mất nắm gạo.” Ba Hổ   tam  như tàng hình , thẳng thắn: “Ông già tuyệt đối  thể chia gia súc  danh nghĩa của ông  cho . Nếu lão đại  , Tam Đan   gả chồng, phần còn  đều sẽ rơi  tay .”
 
Agoura nhíu mày  .
 
“Thấy , chính  trong lòng tính toán rõ ràng,   chịu vì thả Mãn Đô Lạp Đồ mà đắc tội ông già. Agoura,   nhiều gia sản mà  chịu bỏ sức,  đời  gì  chuyện  như ? Hay  cho rằng nhị ca  là thằng ngốc, chỉ  đ.á.n.h  lỗ mãng,    vài câu là vác nắm đ.ấ.m  liều mạng?” Ba Hổ  dậy,  đến  mặt Agoura, bàn tay to thô ráp vỗ vỗ lên khuôn mặt non nớt của , hừ : “Tam ,   tâm cơ thật đấy, nhưng còn non lắm.”
 
Agoura cau mày   ngang nhiên cởi áo. Hắn hung hăng xoa chỗ  vỗ,   tiếng nào bỏ .
 
“Nhóc con.” Ba Hổ huýt sáo. Nghĩ đến Mãn Đô Lạp Đồ  nhốt mà còn tính chạy trốn,  mà trốn như ,   gia sản của ông già     phần .
 
Cưới vợ,  gia đình nhỏ ảnh hưởng đến một  cũng lớn thật. Ba Hổ gối hai tay  đầu, nghĩ đến Mật Nương,  cau chặt mày, mãi đến lúc ngủ   vẫn  nghĩ thông suốt.
 
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Giấc ngủ   ngủ đến hoàng hôn,  tiếng đồ đạc dịch chuyển ngoài lều đ.á.n.h thức. Mặc quần áo  khỏi lều, thì thấy Triều Lỗ đang dẫn  chuyển lông dê  lều.
 
Hắn kín đáo quét mắt một vòng, dựa  xe bò hỏi: “Xén xong hết  ?”
 
“Xong . Mai là  thể chọn lông, giặt lông. Ngài xem   thuê bao nhiêu ? Tính thời gian, còn hơn nửa tháng nữa là thương đội  .”
 
“Ông xem mà ,  nào tay chân cần mẫn, thật thà thì giữ .” Ba Hổ  xong định  tìm gì đó ăn,    vài bước   tiếng Đại Hoàng buộc ngoài cửa sủa inh ỏi. Hắn lập tức đổi hướng  , Đại Hoàng đến lâu như ,   từng  nó sủa lớn tiếng thế.
 
“Sao, nó hôi  là  xí? Bạn bè lớn lên cùng  ghét bỏ nó, ngươi con ch.ó  cũng thiên vị, cứ nhè nó mà cắn.” Mật Nương  ngờ Đại Hoàng  đột nhiên nổi điên, đang yên đang lành giằng dây chạy  đuổi con cừu xám xịt : “Về, về ngay! Đại Hoàng ngươi cút về cho , đừng sủa nữa! Đó là dê nhà , ngươi đuổi  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen-oucn/chuong-37.html.]
 
Cũng lạ thật, con dê  bệnh  khỏi bệnh xong như mất trí nhớ. Lúc nàng tan tầm  lùa dê, ba con  tuy cũng kêu be be nhưng còn chịu  theo nàng. Chỉ  con từng  bệnh  như  quen  nàng, cứ chạy về phía đàn dê của Ba Hổ.
 
Khó khăn lắm mới chặn  , giờ   Đại Hoàng đuổi cho sợ mất hồn.
 
“Ui, con ch.ó   đ.á.n.h một trận mới . Không cho nếm mùi đau khổ,   còn đuổi c.ắ.n dê nữa.” Người phụ nữ rửa tay bên bờ sông giúp chặn  một chút. Mật Nương nhân cơ hội bắt lấy dây dắt chó, vỗ hai cái  m.ô.n.g nó, thở hổn hển: “Ngươi ngốc ? Dê nhà  cũng  nhận ?”
 
Đại Hoàng lè lưỡi liếc nàng một cái,   liếc  bốn con dê đang túm tụm  một chỗ, rầu rĩ cúi đầu uống nước.
 
Ba Hổ thấy cảnh rượt đuổi , buồn   cô nương ngốc nghếch. Bị Đại Hoàng đuổi một trận, bốn con dê  tình cờ tụ  với . Vài ngày nữa quen , Mật Nương càng  nghĩ    đổi dê.
 
Chỉ là Đại Hoàng,   ngờ nó  thông minh như , còn nhớ  mùi dê nhà . Con ch.ó  mà thả  đồng cỏ trông dê thì đúng là cao thủ.
 
“Sao  lùa dê về?” Ba Hổ như    việc gì  , liếc   đang rửa sạch lông dê dính   bên bờ sông,  : “Ngươi cho  mượn Đại Hoàng  trông dê , mấy con dê  của ngươi cứ để ở đồng cỏ của  nuôi.”
 
“Ban ngày nuôi ở cửa nhà ngươi, buổi tối   đồng cỏ nhà ngươi, lâu thêm chút nữa, Đại Hoàng thành ch.ó nhà ngươi luôn.” Mật Nương cũng như    việc gì, thoải mái  chuyện: “Nhà ngươi cũng  thiếu chó, đừng  nhòm ngó Đại Hoàng.” Ba Hổ   ý với nàng, nàng cũng nên giữ chút  cách, tránh gây phiền phức cho .
 
“Được, lúc nào ngươi đổi ý thì đến tìm .” Ba Hổ  Mật Nương dắt Đại Hoàng lùa dê về, thầm thở phào. May mà Mật Nương   ảnh hưởng bởi mấy lời bà tám , thái độ với  vẫn như cũ.
 
Mật Nương lùa dê về đến lều liền nhận  ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ tới. Nàng cúi mắt : “Mọi     gì?”