cả đó, cách mấy năm  về  đ.â.m  một nhát.
 
Mật Nương  ngoài  một canh giờ, lúc dắt Đại Hoàng về thì Ba Hổ   thịt dê xong, đùi dê ướp xong  mới gác lên giàn lửa, đang bận rộn  món bụng dê bao thịt.
 
“Về  , mau tới giúp một tay.” Cảm xúc của Ba Hổ   định , còn  hứng thú hỏi Mật Nương về khẩu vị nấu nướng ở quê nàng.
 
“Quê  ở Lĩnh Nam, nhiều núi, nhiều cây . Chúng  ăn thịt đa phần là hầm canh,  ít dùng hoa tiêu, bát giác, chủ yếu dùng lá  tươi để khử ngấy và mùi tanh.” Mật Nương kể chuyện nàng mua tổ ong mật. “Chờ sang năm ong  mật,  sẽ  bánh  ở chỗ chúng  cho  ăn. Tay nghề nấu nướng của  cũng  tệ .”
 
“Được,  chờ. Tối nay nàng nếm thử tay nghề của   .” Nồi sườn dê sôi sùng sục, Ba Hổ mở nắp nồi, cho bụng bao thịt , đậy nắp  nấu tiếp. Mùi đùi dê  giàn nướng  bay ,  đàn ông cầm d.a.o khía vài đường  chỗ thịt dày, quét lên một lớp mỡ dê trộn hoa tiêu giã nhỏ và gừng núi băm nhuyễn. Mỡ dê nhỏ xuống đống lửa, theo tia lửa b.ắ.n lên, tỏa  mùi thơm nồng đậm.
 
Mật Nương nuốt nước bọt, lặng lẽ lùi  hai bước. Nàng thầm nghĩ, rổ rau dại nàng đào về tối nay    ai ăn , chứ riêng nàng ngửi mùi đùi dê nướng là  còn ý định ăn rau nữa .
 
“Muốn ăn ?” Ba Hổ nín . “Nàng  kho tìm cái rổ vải, bên trong để mỡ vàng (bơ), nàng lấy một tảng  đây.” Hắn  bếp, một tay bưng tấm sắt, một tay bưng bát thịt dê. Tấm sắt đặt lên giàn nướng, thịt dê  thái lát mỏng. Chờ Mật Nương cầm mỡ vàng  thì tấm sắt cũng  nóng rẫy.
 
“Xèo” một tiếng, mỡ vàng tan chảy  tấm sắt, tỏa  mùi bơ sữa thơm lừng. Mật Nương  Ba Hổ trải những lát thịt dê lên tấm sắt, bèn  xuống bên cạnh  hỏi: “Đây là mỡ gì ? Cũng dùng để nấu ăn  ?”
 
“Đánh từ sữa bò  đó. Không  nàng sợ mỡ dê ngấy ? Mỡ vàng nướng thịt  ngấy. Nè, nàng nếm thử .” Ba Hổ rắc một lớp muối mỏng lên thịt dê, dùng đũa gắp một miếng đưa qua.
 
Đút cho nàng ăn ? Mật Nương nhướng mi liếc  một cái,  cúi mắt há miệng nhận lấy miếng thịt thơm nức. “Ngon quá.” Còn  kịp nhai  vội khen.
 
Nhìn đôi môi bóng mỡ của Mật Nương, Ba Hổ cũng nuốt nước bọt theo. Hắn sực tỉnh, vành tai đỏ ửng, vội nhét đôi đũa  tay nàng: “Cứ như  vầy nè, nàng tự nướng mà ăn. Ta  xem lửa trong nồi.”
 
Đút cho vợ  ăn thịt mà cứ như  chuyện vụng trộm . Mật Nương bật , cầm đũa   chỗ , lật thịt, tự  ăn một miếng   đút cho Đại Hoàng một miếng.
 
“Chàng nếm thử xem  nướng  ngon bằng  nướng ?” Mật Nương gắp hai miếng thịt dê đang xèo xèo tươm mỡ  đến bên cạnh Ba Hổ, đưa đũa đến bên miệng  đút cho .
 
Người đàn ông chỉ liếc  một cái,  cúi đầu xuống mở vung nồi khuấy canh thịt: “Ta  đói, nàng tự ăn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen-oucn/chuong-76.html.]
 
“Ai thèm quan tâm  đói  , ngốc tử. “Ta   nếm thử mùi vị, mau há miệng , thịt nguội là mất ngon đó.”
 
Ba Hổ trong lòng ngứa ngáy, nhưng mặt ngoài  tỏ vẻ miễn cưỡng như  ép, ghé sát  c.ắ.n một miếng, nhai kỹ, nuốt xuống bụng  mới phán: “Hơi nhạt.”
 
“Vậy  rắc thêm chút muối,  nếm  thử xem?”
 
“Cũng ,   thích ăn tiêu.” Hắn còn  vẻ kén chọn.
 
“Hơi mặn .”
 
“Nhiều mỡ quá, át mất vị thịt dê .”
 
“Nướng lâu quá,  khô .”
 
Mật Nương  tủm tỉm  , gắp một miếng thịt lên tự  c.ắ.n một nửa, nửa còn  dí thẳng lên môi : “Chàng  thấy thịt  đút ăn ngon hơn ?”
 
Ba Hổ   gì, lẳng lặng ngậm lấy miếng thịt bên miệng. Thực   cũng  nếm  mấy miếng thịt   gì khác , tóm  là... thơm.
 
“Đồ giả bộ nghiêm túc.” Mật Nương lườm  một cái. Quả nhiên,  tai  đàn ông  ửng lên một mảng hồng nhạt. “Cơm xong ? Ta đến giúp một tay đây.” Tiếng Triều Lỗ hét lớn vọng . Mật Nương lập tức lùi xa Ba Hổ hai bước: “Chú Triều Lỗ,  chú đến  một  ? Thím ? Sao  đưa thím  cùng?”
 
“Buổi trưa nhà còn thừa nhiều thức ăn, bả ở nhà ăn .” Triều Lỗ  nhà, thấy chỉ  hai : “Ta đến sớm ? Mọi   ai tới ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
 
“Chắc cũng sắp tới , cơm cũng chín . Chú  về gọi thím sang đây . Tối nay  nhiều đồ ăn lắm,  thiếu phần thím .” Mật Nương đặt đũa xuống: “Hay để   gọi, tiện thể xem Mộc Hương các nàng về .”
 
“Bả  đến , nàng đừng  gọi.” Triều Lỗ ngăn Mật Nương . Hắn là   cho nhà Ba Hổ,  việc chạy vặt cho chủ vốn là lẽ đương nhiên. Chủ nhân hào phóng mời ăn cơm,  cũng  thể   điều mà kéo cả già lẫn trẻ đến ăn ké.