5.
Thật là nực .
Vậy đứa con trong bụng …
Chẳng lẽ tự dưng mà  ?
 mà,  … cũng coi như là “chết” .
 cố nén nỗi chua xót và căm phẫn trong lòng,   đôi cẩu nam nữ  nữa.
Cố gắng nhịn xuống cảm giác ghê tởm,  gật đầu:
“Hai  yên tâm, chuyện đảm nhận thừa tự hai nhà đúng là nực .  cũng  đồng ý.”
Nghe   , Tạ Tử Minh  ,  ngạc nhiên  .
 ngẩng đầu lên,   thấy bố  chồng từ  lầu bước xuống.
Bọn họ cũng  thấy lời   .
Ánh mắt tràn đầy xót xa khi  gương mặt tái nhợt và đôi mắt sưng đỏ của .
Mẹ chồng do dự, mở miệng gọi: “Thanh Nhiên…”
  hai  họ, lòng trăm mối tạp trần.
Từ khi  gả  đây, họ thực sự  đối xử  với .
Mấy ngày qua, sự xót thương của họ dành cho  cũng là thật.
 chỉ cần nghĩ đến chuyện năm đó, khi Tạ Tử Minh nhẫn tâm đẩy   tay bọn bắt cóc, khiến   tra tấn suốt ba ngày ba đêm…
Tất cả bọn họ đều  rõ.
Chỉ   là  lừa gạt, chẳng   gì.
Cảm xúc của  dành cho họ, thực sự  phức tạp.
Hai chữ “bố ”,   tài nào gọi nổi nữa.
 bình tĩnh lặp :
“Hai  cũng   đấy, chuyện  quá hoang đường, con  đồng ý.”
Mẹ chồng  lẽ nhớ đến lời của Tạ Tử Minh ngày hôm qua, cuối cùng  khuyên nhủ thêm nữa.
Bà chỉ thở dài một tiếng, nhẹ giọng :
“Mẹ  con một lòng si tình với Tử Minh,  thể quên  nó, cũng  chấp nhận chuyện . Chỉ là…  thực sự  đau lòng cho con…”
Bà dừng  một chút, liếc  Tạ Tử Minh,  tiếp tục khuyên nhủ:
“Thanh Nhiên, Tử Minh   , nhưng con vẫn còn sống. Người   hướng về phía . Mẹ vẫn mong con đừng mãi vướng bận nó nữa, hãy sớm bước  khỏi quá khứ, bắt đầu  cuộc sống.”
Tạ Tử Minh và Trần Trứ Trứ ở bên cạnh     đồng ý đảm nhận thừa tự hai nhà, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dịu  đôi chút.
Chỉ  điều, ánh mắt Tạ Tử Minh     chút phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-chong-toi-qua-doi-anh-chong-dam-nhan-thua-tu-hai-nha/5-6.html.]
Nghe  chồng khuyên bảo,   cũng giả vờ  bụng mà lên tiếng:
“Em dâu,    sai. Tử Minh  mất . Dù em  yêu nó đến , nhưng giữa hai đứa bây giờ  âm dương cách biệt,  thể nào nữa. Sau  em vẫn  tiếp tục sống, sớm quên nó , như  sẽ  cho cả em lẫn nó. May mà nó để  cho em một đứa con, cũng coi như là một chút kỷ niệm…”
“Sau   còn nó nữa, em vẫn  thể tiếp tục sống vì đứa con của nó. Vì đứa bé trong bụng, em cũng  mạnh mẽ lên, sớm bước  khỏi quá khứ.”
  Tạ Tử Minh  những lời đường hoàng , trong lòng  khỏi  lạnh từng đợt.
Con cái?
Anh  còn vọng tưởng  sẽ sinh con cho   ?
 là  mơ giữa ban ngày!
Trong lòng  tràn đầy châm chọc, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ xúc động, thuận theo lời bọn họ:
“Mọi   đúng, hôm qua con  suy nghĩ suốt cả đêm và cuối cùng cũng thông suốt. Trước đây đúng là con  quá cố chấp, khiến   lo lắng. Hơn nữa,  là  phận thì  thể cưỡng . Tử Minh vốn yếu tinh, đứa bé   khó giữ như . Chắc hẳn ông trời  định sẵn… đời     tuyệt hậu.”
“Vậy nên, con quyết định thuận theo ý trời, cũng  theo lời  .”
“Con bỏ đứa bé ,   quên   , tái giá, bắt đầu  cuộc sống mới.”
 
6.
Nói xong,  vô thức xoa bụng  và suy nghĩ.
Dù  thì, thứ như Tạ Tử Minh vô lương tâm như ,   con  là nhẹ .
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
 còn sợ nếu sinh , con của      hậu môn mất.
Vậy nên, vì , vì tương lai của đứa bé, nhất định  thể sinh nó .
 ngẩng đầu lên thấy tất cả   tại phòng ăn  khi  những lời   đều sững sờ.
Sắc mặt bố  chồng thoáng hiện vẻ lo lắng.
Còn sắc mặt Tạ Tử Minh thì vặn vẹo hẳn .
Dù  thì,     bỏ đứa bé trong bụng, còn  đó là ý trời định sẵn để   tuyệt hậu.
Nếu   vui vẻ  thì đúng là chuyện lạ.
Anh  đột ngột bật dậy, theo phản xạ tức giận quát lên:
“Ai bảo cô bỏ đứa bé?!”
   xong,   lập tức nhận    quá kích động.
Hít sâu một ,   cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng vẻ mặt vẫn  khó coi.
Một lúc ,  nhịn ,   nhíu chặt mày, giọng đầy trách móc:
“Em dâu, Tử Minh mới mất  lâu,  mà cô   bỏ con của nó,   lấy  khác. Như    quá đáng quá ?
Dù  đây cũng là đứa con duy nhất nó để   đời .
Hơn nữa,  đây nó  đối xử với cô  như .
Bây giờ cô  thế , chẳng  quá nhẫn tâm  ?”