7.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
 chớp chớp mắt, vô tội  về phía bố  chồng.
“Không   giờ hai  vẫn khuyên con buông bỏ Tử Minh, bỏ đứa bé  ?”
Sắc mặt họ thoáng chút lúng túng, biểu cảm cũng khó coi.
Dù  thì, chẳng ai      con trai  nhất định sẽ tuyệt hậu.
 họ cũng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, đồng loạt dùng ánh mắt  tán thành  .
Mẹ chồng thở dài:
“Thanh Nhiên ,   con mang thai đứa bé   vất vả,  cũng luôn lo lắng cho sức khỏe của con.
Trước đây  khuyên con buông bỏ Tử Minh, bỏ đứa bé .
 thấy con thương Tử Minh như ,  thật sự     con  hối hận.”
Bố chồng cũng gật đầu phụ họa:
“ , Thanh Nhiên, con  suy nghĩ kỹ ?
Trước đây bố  khuyên con, con còn kiên quyết từ chối,  rằng đây là đứa con duy nhất của Tử Minh, thế nào cũng  chịu bỏ.
Bây giờ con thực sự nỡ lòng bỏ nó ?
Đừng vì một phút bốc đồng mà quyết định như …
Dĩ nhiên, bố  tôn trọng lựa chọn của con, chỉ là     con  hối hận.
Còn chuyện tái giá, bố  đương nhiên hy vọng   con  thể gặp   .
 bây giờ, con thực sự buông bỏ  Tử Minh  ?
Bố chỉ mong con  điều gì buồn bực thì cứ  , đừng vì  bố  yên lòng mà kìm nén đau khổ, giả vờ như  quên nó.”
Nghe những lời , trong lòng    là cảm xúc gì.
Xem ,  chỉ Tạ Tử Minh, mà cả bố  chồng cũng  giữ  đứa bé .
Trước đây họ khuyên  bỏ con,  lẽ chỉ vì nghĩ  một lòng với Tạ Tử Minh, chắc chắn sẽ  đồng ý, nên chỉ  mấy lời khách sáo mà thôi.
  cũng nhanh chóng buông bỏ suy nghĩ .
Dù , đối với nhà họ Tạ,  mãi mãi cũng chỉ là  ngoài.
“Con mệt , con lên phòng nghỉ .”
 khẽ gật đầu, lười  tranh luận với họ thêm nữa.
Quay  bước lên lầu.
Đứa bé ,  chắc chắn sẽ  sinh .
 bọn họ phản đối như , e rằng sẽ  dễ dàng để  bỏ đứa bé .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-chong-toi-qua-doi-anh-chong-dam-nhan-thua-tu-hai-nha/7-8.html.]
Xem ,   tìm cơ hội rời khỏi nhà họ Tạ càng sớm càng .
Còn món nợ với Tạ Tử Minh…
 sẽ từ từ tính toán.
8.
Buổi tối,   phòng khách rót nước.
Lại một  nữa,   thấy cuộc trò chuyện giữa bố  chồng và Tạ Tử Minh.
“Mẹ, tuyệt đối  thể để Diệp Thanh Nhiên phá thai.”
Là giọng của Tạ Tử Minh.
Bước chân  khựng ,     tiếp tục :
“Con bẩm sinh yếu tinh,  thể Trứ Trứ cũng  .
Trứ Trứ  chịu nổi khổ cực khi mang thai.
Giờ  trai mất ,  lẽ cả đời  con cũng chỉ  đứa con …
Nếu Thanh Nhiên phá thai, chẳng  nhà họ Tạ chúng  thật sự sẽ tuyệt hậu ?
Nếu cô    nuôi, thì  thể sinh  để Trứ Trứ nuôi.
Trứ Trứ luôn mong   một đứa con, chỉ là do vấn đề sức khỏe nên mãi  thể mang thai.
Trứ Trứ dịu dàng, lương thiện, nếu giao đứa bé cho cô  nuôi dưỡng, nhất định sẽ thật lòng đối  với đứa trẻ.”
Mẹ chồng thở dài một tiếng, giọng đầy lo lắng:
“Mẹ cũng   nhà họ Tạ tuyệt hậu.
 bây giờ Thanh Nhiên  chỉ  phá thai, mà còn  tái giá…
Con cũng , sự phát triển của công ty  thể tách rời sự giúp đỡ của bố con bé.
Nếu chính bản  con bé quyết tâm, chúng  căn bản  thể ngăn cản.”
Vừa dứt lời, bố chồng  trách mắng:
“Nếu Thanh Nhiên phá thai  tái giá,   sẽ  còn liên quan gì đến nhà họ Tạ chúng  nữa, nhà họ Diệp cũng sẽ  giúp đỡ chúng  nữa.
   , để con đảm nhận thừa tự hai nhà , như   chỉ giữ  Thanh Nhiên mà còn giữ  đứa trẻ, nhưng con   chịu.
Bây giờ xảy  chuyện thế ,    đây?”
Nghe , Tạ Tử Minh  hề lo lắng, mà chỉ  khẩy, giọng đầy chắc chắn:
“Thôi nào,   tưởng cô    phá thai, tái giá là thật ?
Cô  yêu con như , nếu   vì đứa bé , cô   tự sát từ lâu .
Đứa trẻ  chính là chỗ dựa tinh thần của cô ,   cô   thể nhẫn tâm bỏ nó?
Còn về việc tái giá… hừ, chỉ là cố tình   để chọc tức con thôi.
Trong lòng cô  ngoài con , còn  thể chứa  ai khác chứ?
Mọi  cứ yên tâm, cô  chắc chắn sẽ  tái giá, cũng nhất định sẽ sinh đứa bé , cả đời    nhà họ Tạ chúng .”
Nghe những lời đầy tự tin của Tạ Tử Minh,   nhịn  mà  lạnh liên tục.
Chậc,  mạng  quả  sai.
Đàn ông đúng là một loài sinh vật bình thường mà tự tin đến lạ lùng.