Sau Khi Cô Lục Độc Lập, Sáu Người Anh Quỳ Gối Cầu Xin Tha Thứ - Chương 467:--: Lòng đàn ông như kim đáy biển ---
Cập nhật lúc: 2025-10-12 13:14:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Lục Ninh hỏi câu , cô chút hối hận. Chuyện như , hỏi em của Quý Trì Khiêm thì thể hỏi gì chứ? Tần Dương nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Mặc dù giữa hai xảy chuyện gì, nhưng là một tệ." Tần Dương vốn nhiều lời, khi trả lời xong, thấy Lục Ninh cúi đầu đang suy nghĩ gì. Tần Dương xoay rời khỏi phòng ngủ.
Trần Ngữ cách đó xa, vẻ mặt hoảng hốt, rõ ràng cô ở cửa thấy cuộc đối thoại. Tần Dương tới, tiếng bước chân của truyền đến tai Trần Ngữ, nhịp thở của cô chậm đáng kể. Từ đó, Trần Ngữ vẫn luôn ở ký túc xá, cũng mấy khi xuống lầu, đương nhiên là gặp Tần Dương. Nếu hôm nay lo lắng cho tình hình của Lục Ninh, cô cũng sẽ rời khỏi trường học. Cô chỉ là gặp , luôn cảm thấy ngượng ngùng. Tần Dương thẳng qua bên cạnh cô , bày đồ ăn bàn, ngẩng đầu cô một cái: "Lại đây ăn , đó gì?" Trần Ngữ lẳng lặng tới, lẽ vì Lục Ninh là bệnh nhân, nên Tần Dương đồ ăn thanh đạm. Trần Ngữ cứ cúi đầu ăn cơm, dám . Tần Dương chú ý thấy cô cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên, cũng gì.
Trần Ngữ ăn cơm xong, vẻ lo lắng: "Anh rốt cuộc là ? Em nghĩ liên quan đến Quý Trì Khiêm ?" Nếu Lục Ninh cũng sẽ hỏi Tần Dương câu đó. Tần Dương với giọng điệu bình thản: "Cụ thể thì cũng rõ lắm." Anh mới về nước, vẫn luôn ở bên cạnh Trần Ngữ, đối với chuyện bên Quý Trì Khiêm, quả thật rõ lắm. Thấy Trần Ngữ lo lắng, : "Đa phần là hiểu lầm." "Sao ? Nhỡ chuyện với Lục Ninh thì ?" Tần Dương Trần Ngữ với ánh mắt cạn lời: "Trong đầu em thể nghĩ đến chuyện khác ?" "Vậy là nguyên nhân gì?" "Sao ?" Tần Dương cũng dối, quả thật cũng . Anh cầm bát đũa bếp, thuần thục bắt đầu rửa bát. Trần Ngữ vẫn cảm thấy tò mò, luôn cảm thấy Tần Dương bình tĩnh như , chuyện gì đó . Dù và Quý Trì Khiêm là bạn bè nhiều năm, quen từ .
Trần Ngữ theo đến bên cạnh Tần Dương, lải nhải : "Anh thật sự ? Lục Ninh đến hỏi , chắc chắn là nguyên nhân." Tần Dương gì, cứ thế rửa bát lau bếp. Cánh tay của đàn ông khỏe khoắn đầy sức lực, động tác việc cũng nhanh nhẹn. Trần Ngữ sườn mặt , đưa tay chọc chọc cánh tay : "Anh chứ." Tần Dương vẫn để ý đến cô . Trần Ngữ chỉ thấy buồn bực, cố ý chọc chọc eo Tần Dương, kết quả giây tiếp theo đàn ông nắm lấy tay cô , kéo cô lòng. Trần Ngữ kẹt bếp, lưng áo hình như nước mặt bếp ướt. Cô giật : "Anh, gì?" "Ai cho em động tay động chân, hả?" Tần Dương hạ thấp giọng, ánh mắt nóng bỏng cô . Trần Ngữ ánh mắt đó cho sợ hãi, cô nhanh chóng cúi đầu: " chỉ chọc một chút thôi, ai bảo trả lời câu hỏi của ." " trả lời ?" "Cái đó mà gọi là trả lời ?" Trần Ngữ tức giận , ánh mắt kìm rơi đôi mắt . Kết quả cúi đầu gần, chặn lấy môi cô . Trần Ngữ hoảng sợ đẩy : "Anh gì ?" "Không em vẫn luôn tránh mặt ?" Tần Dương thể nào ý đồ nhỏ của Trần Ngữ. Trần Ngữ cúi đầu: "Dù đây cũng là nơi công cộng, đừng như . Lục Ninh bây giờ đang buồn, tránh ." Tần Dương nhúc nhích: "Em về phòng , dọn dẹp xong sẽ qua tìm em." Anh xong thì buông cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-co-luc-doc-lap-sau-nguoi-anh-quy-goi-cau-xin-tha-thu/chuong-467-long-dan-ong-nhu-kim-day-bien.html.]
Mèo Dịch Truyện
Trần Ngữ đầu chạy về phòng, bước chân chút chật vật. Lưng cô tựa cửa phòng, nghĩ ngợi gì mà khóa trái cửa , cho . Trần Ngữ giường, cô nghĩ nghĩ vẫn thấy đúng, lấy điện thoại nhắn tin cho của , hỏi thăm xem rốt cuộc bên Quý gia và Mạc gia xảy vấn đề gì. Đặc biệt là bên Quý Trì Khiêm, hôm nay xuất hiện? Chắc chắn xảy vấn đề gì đó, nhất định rõ mới . Trước đây khi cô Trần gia giam cầm, là Lục Ninh nghĩ cách cứu cô , bây giờ đến lượt cô sức . Trần Ngữ nghĩ , tai vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài cửa. Cô thấy tiếng bước chân của đàn ông từ bếp , đó đến cửa phòng cô , lúc , trái tim cô bỗng nhiên treo ngược lên. chờ một lúc, bên ngoài cửa chút động tĩnh nào. Chẳng mấy chốc thấy tiếng bước chân xa, Trần Ngữ thở phào nhẹ nhõm, hừ, bảo cô đợi trong phòng, thì cô ngoan ngoãn đợi ? Trần Ngữ lúc cuối cùng cũng yên tâm ngủ.
Chỉ là giữa đêm cô bỗng nhiên cảm thấy bóng đè, khó thở. Trần Ngữ mở mắt , phát hiện đang hôn cô . Tay cô theo bản năng phản kháng, nhưng chạm bộ n.g.ự.c quen thuộc và rắn chắc, là ! Tần Dương giữ c.h.ặ.t t.a.y cô , dừng khẽ: "Là ." "Em ." Tần Dương : "Sao em nhận ?" Anh kìm cúi đầu hôn cô , giọng khàn khàn: "Em đừng lên tiếng, kẻo thấy." Mặt Trần Ngữ đỏ bừng: "Anh vô liêm sỉ." " chỉ hôn một chút thôi, gì cả." Tần Dương cũng biến thái đến mức , lúc còn gì đó. Anh cúi đầu cô : "Em bên Quý gia chuyện gì , lát nữa qua đó xem ." Trần Ngữ thấy câu , lập tức phản kháng nữa. Cô háo hức : "Thật ?" "Ừm, lát nữa sẽ ngay, khi về, em đừng ngoài một ." "Được, nhanh ." Trần Ngữ cũng sốt ruột.
Tần Dương nhúc nhích, khẽ: "Để hôn thêm chút nữa." "Vô liêm sỉ." "Cho hôn ?" Trần Ngữ nghĩ nghĩ, nhắm mắt : "Vậy nhanh lên." Tần Dương nhanh chóng cúi đầu, cong chống đỡ phía cô , cơ bắp cơ thể căng cứng thành một đường thẳng. Vốn dĩ chỉ định hôn một chút, nhưng cô ngoan ngoãn mặt như , thật sự nhịn trêu chọc cô . Trần Ngữ đỏ mặt ôm lấy đầu , nghiến chặt răng, vẫn xong? Tần Dương cuối cùng cũng dừng , tự tay giúp cô kéo váy ngủ xuống, chỉnh dây áo vai cô . Anh bật đèn, chỉ thể thấy dáng vẻ của cô qua ánh sáng yếu ớt bên ngoài. Tần Dương kéo chăn đắp cho Trần Ngữ, chỉ thể dừng ở đây, nếu sẽ dừng . Anh khẽ : "Đợi về." Trần Ngữ kéo chăn che kín đầu, một chút cũng trả lời câu hỏi của , cô đỏ mặt đầu , cơ thể vẫn còn cảm giác để . Anh thật sự quá xa, rõ ràng chỉ hôn một chút thôi mà? Tần Dương khi rời khỏi phòng ngủ, xung quanh một nữa, lặng lẽ rời khỏi căn hộ.
Ngày hôm , việc đầu tiên Trần Ngữ mở mắt là thức dậy xem Tần Dương về . Kết quả phát hiện đang bữa sáng trong bếp. Người đàn ông mặc tạp dề, trông cao lớn khó gần, nhưng ai mà ngờ nấu ăn khá ngon. Trần Ngữ vội vàng tới: "Anh hỏi gì ?" Tần Dương cụp mắt cô : "Sau còn cho hôn ?"